Sắc mặt các trưởng lão đều hơi khó coi.
Mặc dù Diệp Vân không tham gia vào vụ giết người diệt khẩu, nhưng nhà họ Dương cũng như nhà Nạp Lan, bị vô số người để mắt.
Diệp Tiêu nhìn mọi người rồi bảo: “Bắt đầu từ hôm nay, tất cả sự đối xử đặc biệt của nhà họ Diệp ta đều sẽ bị hủy bỏ…”
Một trưởng lão chần chờ rồi nói: “Tộc trưởng, Tiểu Quân…”
Diệp Tiêu khẽ thở dài: “Lần này cuối cùng ta cũng đã hiểu rõ Tiểu Quân muốn làm gì rồi. Thằng bé thật sự định thay đổi thế giới vũ trụ này, sau này cho dù nhà họ Diệp không thể giúp được nó thì cũng không thể thêm phiền phức cho nó, khiến nó khó xử. Bắt đầu từ hôm nay, trưởng lão các ông phải quản lý kỷ luật con cháu của mình, dù là Quan Huyên Vệ hay thư viện, nhất định phải dựa vào năng lực của mình để phấn đấu…”
Các trưởng lão đều khẽ thở dài.
Diệp Tiêu nhìn mọi người: “Đừng thở dài nữa, nhà họ Diệp có thể đi tới ngày hôm nay đã là tổ tiên phù hộ độ trì lắm rồi. Các ông phải biết dù sao Tiểu Quân cũng không phải người của nhà họ Diệp chúng ta, nếu nhà họ Diệp ta không biết điều thì đến cuối cùng sẽ hết duyên nợ… Giống như nhà họ An lúc trước đấy, suýt nữa thì bị xóa sổ, chúng ta phải coi đó làm bài học!”
Các trưởng lão vội gật đầu, nhà họ An năm xưa là hoàng thân quốc thích, sau này đã suýt chút nữa bị diệt tộc…
Diệp Tiêu nhìn ra bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Năng lực của chúng ta không đủ để giúp nhiều cho Tiểu Quân, điều chúng ta có thể làm là không mang lại phiền toái cho thằng bé”.
…
Diệp Quân không quản chuyện của điện Chấp Pháp và Quan Huyên Vệ, hắn giao hết cho Nạp Lan Ca xử lý, hắn tin rằng cô sẽ giải quyết tốt.
Còn hắn thì đi tới một tinh không, không xa trước mặt hắn có một tòa đại điện.
U Minh Điện!
U Minh Điện cũng được coi là của thư viện Quan Huyên, nhưng người ở U Minh Điện lại rất ít.
Diệp Quân chậm rãi đi tới cửa U Minh Điện, vừa đến cửa đã có một cô nhóc bất chợt chạy ra từ bên trong, ngăn Diệp Quân lại, cất giọng non nớt: “Kẻ nào tới vậy hả?”
Diệp Quân nhìn cô bé đó, bé gái mới chỉ sáu bảy tuổi, mặc váy hoa, thắt bím tóc dài, rất đáng yêu.
Diệp Quân cười hỏi: “Muội là ai?”
Cô bé chớp mắt: “Tiểu Ngư Nhi! Còn ngươi?”
Diệp Quân cười nhẹ: “Diệp Quân”.
Cô bé lắc đầu: “Không quen!”
Diệp Quân lấy một cây kẹo hồ lô ra đưa cho Tiểu Ngư Nhi: “Nào, thứ này ngon lắm, có tên là Hồ Lô Quả…”
“Nói dối!”
Tiểu Ngư Nhi lườm Diệp Quân: “Đây rõ ràng là kẹo hồ lô, Hồ Lô Quả cái gì chứ… Có phải ngươi thấy ta nhỏ nên dễ bị lừa không? Ta nói cho ngươi biết, chỉ số thông minh của ta là 250 đấy!”
Diệp Quân hơi giật mình: “Muội biết thứ này à?”
Tiểu Ngư Nhi bĩu môi: “Kẹo hồ lô có ai mà không biết?”
Diệp Quân chợt thấy hơi tò mò.
Tiểu Ngư Nhi đột nhiên cảnh giác hỏi: “Có phải ngươi đến đây tìm Tịch Huyền tỷ tỷ không?”
Diệp Quân cười hỏi: “Sao muội biết?”
Tiểu Ngư Nhi hừ một tiếng: “Tịch Huyền tỷ tỷ xinh như thế, nếu ta là con trai thì ta cũng theo đuổi tỷ ấy”.
Diệp Quân cười lớn: “Muội có thể dẫn ta đi gặp cô ấy không?”
Tiểu Ngư Nhi kiên quyết xua tay: “Không được không được, Tịch Huyền tỷ tỷ là của ta, ngươi đến từ đâu thì mau về đó đi!”
Diệp Quân lập tức bị cô nhóc này chọc cười, hắn lấy một viên tinh thể Tạo Hóa ra đưa cho Tiểu Ngư Nhi: “Cho muội cái này”.
Tiểu Ngư Nhi thấy tinh thể Tạo Hóa lấp lánh thi rất tò mò và rất thích, nhưng cô bé vẫn kiên quyết xua tay: “Không được không được, Tịch Huyền tỷ tỷ là của ta… Có điều!”
Nói tới đây, cô bé nhận lấy tinh thể Tạo Hóa: “Ngươi cho ta thứ này thì ta có thể thông báo giúp ngươi một tiếng, nhưng tỷ ấy có đồng ý gặp không thì ta không dám chắc đâu nhé”.
Diệp Quân cười đáp: “Được”.