Trong khoảnh khắc, bàn tay khổng lồ nghìn trượng đang nắm lại ấy bị phá thành vô số mảnh nhỏ, sau đó chậm rãi rơi xuống từ tinh không.
Nhưng vào lúc này, một tàn ảnh đột nhiên vọt tới trước mặt hắn.
Diệp Quân hơi híp mắt lại, xòe tay ra, kiếm Hiên Viên xuất hiện trong tay hắn, kiếm bay vào vỏ rồi lại bay ra.
Ù!
Tiếng kiếm ngân đột nhiên vang vọng khắp đất trời.
Ba lần liên tiếp chín trăm đến chồng chéo thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Nhưng lần này hắn sử dụng hai loại sức mạnh huyết mạch!
Khi kiếm của Diệp Quân đáp xuống, một bóng người bị đánh bay ra xa hàng mấy vạn trượng.
Người này chính là Vĩnh Sinh Đại Đế.
Sau khi dừng lại, Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn nắm đấm của mình, lúc này nắm đấm của ông ta đã bị kiếm khí chấn động hoàn toàn nứt toác, máu đang không ngừng chảy ra.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân nơi xa với vẻ mặt đầy khó tin: “Không bình thường!”
Trong mắt ông ta, điều này không bình thường chút nào.
Diệp Quân mới hai mươi tuổi, sao có thể khiến ông ta bị thương được?
Điều này là không thể!
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân, sắc mặt cực kỳ khó coi, mà xung quanh, cường giả tới cùng Vĩnh Sinh Đại Đế cũng có nét mặt chẳng khá khẩm hơn là bao.
Bọn họ đi theo Vĩnh Sinh Đại Đế là vì ngày mai tươi sáng, nếu Vĩnh Sinh Đại Đế thắng thì trật tự hiện giờ sẽ bị lật đổ, khi ấy bọn họ đều có thể trường sinh.
Nhưng bây giờ, đến một tên nhóc vắt mũi chưa sạch mà Vĩnh Sinh Đại Đế cũng không xử lý được.
Bọn họ rất muốn hỏi: Vĩnh Sinh Đại Đế, ông có làm được không thế?
Không được thì bọn họ sẽ bỏ chạy trước.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân: “Kiếm, rồi thêm hai loại sức mạnh huyết mạch, sao? Ngươi chỉ có thể dùng ngoại vật được thôi à?”
Đương nhiên ông ta biết sở dĩ sức chiến đấu của Diệp Quân đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy, hoàn toàn là bởi vì hai loại sức mạnh huyết mạch kia cùng với thanh kiếm trong tay hắn.
Nếu không nhờ hai loại sức mạnh huyết mạch này và thanh kiếm thì Diệp Quân hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta.
Nghe thấy lời Vĩnh Sinh Đại Đế nói, Diệp Quân hơi lắc đầu: “Vĩnh Sinh Đại Đế, lời vô sỉ thế này sao ông có thể nói ra được vậy? Ông đấu với ta vốn đã là ỷ lớn hiếp bé rồi… Ông còn không cho ta dùng kiếm! Còn huyết mạch, nó vốn là máu của ta, chúng nó là một phần của cơ thể ta, ta dùng sức mạnh của chúng có vấn đề gì à?”
Hắn nói rồi cười khẽ: “Nếu ông có sức mạnh huyết mạch thì cũng sử dụng đi”.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân, không lên tiếng.
Diệp Quân cười: “Sao, không có à?”
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn hắn chằm chằm: “Huyết mạch không phải do ngươi tự thức tỉnh, chẳng qua là dựa vào tổ tiên thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Cũng không còn cách nào, ai bảo ta có người cha tốt thế?”
“Ha ha!”
Nghe thấy lời Diệp Quân nói, Kiếm Chủ Nhân Gian ở nơi xa bỗng cười phá lên.