Việt điện sử ở trước mắt này không phải là kẻ yếu.
Những tên lâu la ở trước mặt, mặc dù không mạnh bằng mấy vị thần hầu đó, nhưng cũng là cảnh giới Thần Tổ. Những tên cường giả ở cấp bậc này, nếu như tu vi của hắn vẫn còn, có thể giết chết họ một cách nhẹ nhàng. Nhưng hiện tại giống như những gì hắn nói, chỉ có thể thử.”
Nghe Diệp Quân nói vậy, Thiên Thần khẽ mỉm cười: “Vậy Diệp huynh đánh trước thử xem sao, ta ở một bên quan sát.”
Diệp Quân nhìn Thiên Thần, đang định tiếp lời thì Thiên Thần giống như biết hắn định nói gì, bỗng nhiên lắc đầu: “Diệp huynh, huynh là kiếm tu, không nên lải nhải dài dòng, cứ làm là xong.”
Diệp Quân cười đáp: “Quả đúng như vậy.”
Dứt lời, hắn xoay người nhìn Việt điện sử, lòng bàn tay hắn mở ra, một thanh kiếm xuất hiện ở trong tay hắn. Không phải là kiếm Thanh Huyên, mà là kiếm Long Uyên.
Thấy Diệp Quân muốn sử dụng mình, kiếm Long Uyên lập tức run rẩy kịch liệt, vô cùng phấn khích.
Nó biết mình không thể trở thành bội kiếm của Diệp Quân. Nhưng chỉ cần kiếm tu cấp bậc này sử dụng nó một lần, thì có thể gia tăng đáng kể giới hạn của nó!
Đây chính là quý nhân của nó!
Thấy kiếm Long Uyên, Thiên Hình và Thiên Thần đều hơi kinh ngạc.
Phía xa, Diệp Quân nhìn thoáng qua kiếm Long Uyên đang phấn khích ở trong tay, cười nói: “Nào, hôm ngươi cùng ta đánh trận này nào.”
Dứt lời, hắn hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ngay tại chỗ.
Ầm!
Một luồng âm thanh của kiếm bay thẳng lên trời.
Ngay lập tức, một thanh kiếm đã chém đến trước mặt Việt điện sử.
Thấy nhát kiếm chém tới này của Diệp Quân, sắc mặt Việt điện sử lập tức thay đổi, ông ta không ngờ người thanh niên có cảnh giới thấp ở trước mặt này lại xuất ra một chiêu kiếm đáng sợ như vậy.
Không chỉ Việt điện sử mà vào khoảnh khắc Diệp Quân rút kiếm ra đó, sắc mặt của Đại hoàng tử Thiên Hình và Kê Tướng cũng thay đổi rồi.
Nhát kiếm này quá khủng khiếp!
Giờ phút này Việt điện sử đã hoàn toàn không còn sự coi thường nào, tay phải ông ta nắm chặt lại, khí tức của cảnh giới Thần Tổ giống như thủy triều từ trong cơ thể của ông ta cuộn trào ra ngoài. Ông ta tung ra một cú đấm bằng tất cả sức mạnh của mình.
Ầm!
Trong chốc lát, quyền mang vỡ tan, Việt điện sử bị đánh bay ra ngoài, mà trong lúc ông ta lùi về đằng sau, thời không xung quanh lần lượt vỡ vụn, vô cùng khủng khiếp.
Thấy cảnh này, trong mắt Thiên Hình và Kê Tướng lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, kiếm thế của chiêu kiếm này vậy mà lại đáng sợ như vậy, hơn nữa còn chưa có kiếm ý!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều hoảng sợ.
Thiên Thần khẽ cười, không hề bất ngờ, bởi vì gã từng thấy lúc Diệp Quân mạnh hơn thế này.
Phía xa, Diệp Quân không tiếp tục xuất kiếm, mà hai mắt từ từ nhắm lại, trong tay hắn, thanh kiếm Long Uyên run rẩy dữ dội, vô cùng phấn khích.
Phải biết rằng, kiếm vì người mà mạnh. Mặc dù cấp bậc của nó không thấp, nhưng nếu muốn đột phá cực hạn của bản thân, thì cần phải có một chủ nhân cường đại giao phó ý cho nó, để nó đột phá cực hạn của bản thân, đạt đến một tầm cao mới!
Ban đầu nó phấn khích khi thấy Diệp Quân như vậy là bởi vì ở trên người Diệp Quân, nó cảm nhận được một luồng kiếm ý cường đại!
Giờ phút này Diệp Quân sử dụng nó, cho nó thấy được một lĩnh vực kiếm đạo hoàn toàn mới.
Phía xa, lúc Việt điện sử dừng lại, cánh tay phải của ông ta đã hoàn toàn nứt ra, có thể nhìn thấy rõ ràng xương trắng ở bên trong.