Mộc Uyển Du bèn hỏi: “Vô Biên Chủ?”
Diệp Quân lắc đầu: “Là phụ nữ”.
Mộc Uyển Du thoáng nhíu mày: “Phụ nữ à?”
Diệp Quân gật đầu, quay nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết Từ Thụ, Từ Nhu và Tịch Huyền cùng Thiên Thiên thế nào rồi.
Hắn không lo lắng nhiều về vấn đề an toàn, dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của mình.
Mộc Uyển Du đột nhiên nói khẽ: “Những lời anh nói có đôi khi lời thật mà như nói dối, nói dối lại giống như thật, có lúc tôi cũng chẳng phân biệt được”.
Diệp Quân cười cười, nói: “Thời gian ở nơi này là khoảng thời gian bình yên nhất của tôi, trước đây, khi ở bên ngoài, không phải là đánh nhau thì cũng là giết chóc, mệt chết đi được. Đến nơi này, tôi đã không còn phải thiêu đốt thân thể và linh hồn nữa”.
Mộc Uyển Du chợt kéo tay Diệp Quân, lòng tràn đầy áy náy. Nếu không phải tại mình đâm phải người này thì anh ta cũng không đến nỗi gặp ảo giác như thế.
Mộc Uyển Du nhẹ giọng trấn an: “Đừng lại nghĩ đến những chuyện trước kia nữa, nếu anh thích ở đây thì cứ tiếp tục vui vẻ sống cho tốt, con người luôn phải biết nhìn về phía trước”.
Diệp Quân cười nói: “Được!”
Chuyện gì cần đến cũng đã đến, cứ bình tâm mà đối đầu!
Chợt nghĩ đến điều gì, Diệp Quân lại nói: “Nơi này có chỗ bán binh khí không? Bán kiếm chẳng hạn?”
Mộc Uyển Du cười nói: “Chắc chắn phải có rồi, anh muốn chơi kiếm à?”
Diệp Quân gật đầu, tuy đũa cũng dùng được thôi nhưng hắn vẫn muốn có một thanh kiếm, là kiếm tu, cầm kiếm vẫn tiện nhất, quan trọng hơn cả là, cầm kiếm trông oai hơn cầm đũa.
Mộc Uyển Du nói: “Đợi khi kết thúc bữa tiệc, tôi dẫn anh đi”.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Chốc lát sau, hai người đã tới học viện Kiềm Nam. Nổi tiếng là học viện tốt nhất của thành phố Bạch Vân, học viện Kiềm Nam hàng năm đều đào tạo ra rất nhiều nhân tài, những nhân tài này rời khỏi học viện đều tạo dựng được thành tích không nhỏ ở các ngành nghề trong xã hội.
Bởi vậy, học viện Kiềm Nam có ảnh hưởng rất lớn ở thành phố Bạch Vân.
Quan trọng nhất là, toàn bộ Kiềm Châu này, hàng năm chỉ có học viên của học viện Kiềm Nam có thể thi đỗ học viện Ngân Hà ở Yến Kinh.
Học viện Ngân Hà chính là giấc mộng lớn nhất của vô số học sinh trên khắp Hoa Hạ.
Xuống xe, Mộc Uyển Du dẫn theo Diệp Quân vào trường. Nếu là ngày thường, Diệp Quân sẽ không được phép đi vào, nhưng hôm nay là lễ tốt nghiệp, học viên có thể dẫn người nhà cùng vào trường.
Hai người vừa đi vào khuôn viên trường học đã thu hút vô số ánh nhìn.
Nam giới chủ yếu đều tập trung nhìn Mộc Uyển Du, còn nữ giới thì đều kín đáo liếc nhìn Diệp Quân.
Về mặt ngoại hình, có thể nói ngoại hình của Diệp Quân rất bắt mắt.
Nhận thấy ánh mắt nữ giới bốn phía dồn về, Mộc Uyển Du bất chợt kéo tay Diệp Quân lại, Diệp Quân hơi kinh ngạc nhìn cô ấy. Mộc Uyển Du ngại ngùng đỏ mặt: “Quy định của hệ Ngân Hà là tham gia lễ tốt nghiệp thì phải khoác tay”.
Diệp Quân: “…”