Người đàn ông trung niên vung mạnh cây thương trong tay lên phá tan sóng xung kích của sức mạnh đó, sau đó ông ta bỗng bay lên trời như một tia sét, từng tàn ảnh bay lên trời theo sau ông ta. Ông ta cầm cây thương đánh vào người Diệp Quân ở bên dưới, uy lực của cây thương này mạnh đến mức tinh hà vũ trụ đều biến thành màu đen hoàn toàn với tốc độ có thể quan sát bằng mắt thường, không thể chịu được sức mạnh khủng khiếp từ cây thương của ông ta.
Đối mặt với đòn tấn công đáng sợ này, Diệp Quân không có lùi mà còn tiến lên, biến thành tia kiếm quang bay lên trời, được hai kiếm ý hỗ trợ, nhát kiếm của hắn cũng hủy diệt trời đất, kiếm khí cực mạnh áp chế ngược lại sức mạnh cây thương của người đàn ông trung niên.
Ầm!
Sau khi thương quang bị phá tan, người đàn ông trung niên bị đánh văng ra xa, trong lúc đó, thương quang và thương ý quanh người ông ta nổ tung. Nhưng khi kiếm ý của Diệp Quân chém vào quanh người ông ta, bộ áo giáp kỳ lạ trên người ông ta bỗng bắt đầu vặn vẹo, chúng tỏa ra từng luồng sáng tối tăm, đè ép kiếm ý của Diệp Quân.
Khi dừng lại, người đàn ông trung niên siết chặt tay trái, áo giáp trên người đột nhiên phát ra ánh sáng tối tăm rực rỡ, lập tức hất văng hai kiếm ý của Diệp Quân, nhưng lúc này một tia kiếm quang dài cả vạn trượng đập thẳng vào mặt ông ta.
Đồng tử của người đàn ông trung niên co rụt, hai tay cầm thương chặn ở trước mặt mình, nhưng khi kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân chém vào trên cây thương của ông ta, cây thương dài lập tức đứt gãy, thanh kiếm rơi thẳng xuống chém thẳng vào vai ông ta.
Rắc!
Giáp vảy trên vai người đàn ông trung niên nứt ra, nhưng lại chưa bị hỏng hoàn toàn.
Người đàn ông trung niên hoảng hốt, không ngờ Diệp Quân lại có thể làm hỏng bộ thần giáp siêu cấp mà ông ta đang mặc, phải biết là bộ áo giáp này đã được thần tế sư Đông Hoang gia tăng sức mạnh, có sức mạnh của vu lực tối thượng.
Ông ta còn chưa suy nghĩ được gì, Diệp Quân bỗng cầm kiếm đè xuống.
Cả cánh tay phải của người đàn ông trung niên đã bị nhát kiếm của Diệp Quân chém, nhưng lúc này người đàn ông trung niên cũng nhân cơ hội lui về sau.
Nhưng tốc độ của Diệp Quân nhanh hơn ông ta, hắn biến thành tia kiếm quang lao về phía ông ta.
Nhát kiếm cực kỳ nhanh.
Ở phía xa, nhìn thấy nhát kiếm của Diệp Quân lao đến, người đàn ông trung niên hoảng hốt, ông ta không ngờ kiếm của Diệp Quân lại mạnh như vậy, lúc này ông ta không dám đối đầu trực diện với Diệp Quân, nhưng ông ta không đường lui, không đánh cũng phải đánh, ông ta siết chặt tay phải lại, sau đó đấm mạnh một cú vào Diệp Quân, bị khát vọng sống mãnh liệt kích thích, đòn tấn công của ông ta cực kỳ mạnh, quyền quang cực mạnh lao ra, đè ép nhát kiếm của Diệp Quân.
Kiếm của Diệp Quân giống như cắt đậu phụ, thoáng chốc đã cắt đứt quyền quang của ông ta, sau đó lao thẳng đến xé toạc cả cánh tay phải của ông ta thành hai…
Lần này Diệp Quân không cho ông ta cơ hội chạy trốn, lúc chém đứt cánh tay phải của ông ta thì chém ngang một nhát nữa, đầu ông ta văng ra.
Máu bắn tung tóe.
Diệp Quân cầm kiếm run rẩy, máu trên kiếm Thanh Huyên bắn ra.
Hắn chậm rãi xoay người, thời không cách bên phải mấy ngàn trượng rung chuyển, có khí tức cực mạnh đang đến.
Diệp Quân híp mắt lại nhìn khu vực thời không đó.
Tiểu Tháp bỗng nhắc nhở: “Đến Đông Hoang trước”.
Thế nhưng Tiểu Tháp vừa dứt lời, một cột sáng màu đen phá vỡ thời không, lao ra từ trong đó, sau đó đâm sầm vào Diệp Quân.
Diệp Quân tiến lên, một nhát kiếm khiến cột sáng màu đen tan tành.
Hắn ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy một người đàn ông cưỡi một con yêu thú to lớn lao ra từ trong thời không rung chuyển đó, người đàn ông này để trần thân trên, con yêu thú bên dưới gã trông giống như một con hổ, có sáu cánh và cái đuôi dài mấy trượng, giống như một thanh đao cong sắc bén, khi nó chuyển động nhẹ, thời không bị xé nát như tờ giấy.
Sau khi bước ra, người đàn ông nhìn thẳng vào Diệp Quân, không nói gì đã cưỡi con yêu thú đó nhảy lên lao thẳng vào Diệp Quân cách đó không xa, tốc độ cực kỳ nhanh, đến mức Diệp Quân chưa kịp nhìn rõ, hắn chỉ có thể lấy kiếm chặn lại theo bản năng.
Diệp Quân bị va vào thì văng ra xa gần cả vạn trượng, lúc hắn dừng lại, con yêu thú ở đằng xa đột nhiên cười dữ tợn, nhe răng với hắn, sau đó nó lại nhảy lên với tốc độ mắt thường không thể thấy được, sau đó lao vào Diệp Quân.
Diệp Quân híp mắt lại, hắn đã chuẩn bị tâm lý, không còn lấy kiếm đỡ đòn nữa mà thủ thế, hai tay cầm kiếm thẳng ở trước mặt, chờ yêu thú đó lao đến mũi kiếm của kiếm Thanh Huyên…