Diệp Quân liếc nhìn người đàn ông đó: “Liên quan tới ngươi à?” Vừa nói, hắn vừa đi tiếp về phía trước.
Đệ Nhất U: “...”
Người đàn ông kia không ngờ rằng Diệp Quân lại trả lời như thế, lập tức ngẩn người rồi giận dữ thét lên: “Ngông cuồng, tổ tiên của ngươi là ai mà dám hống hách thế hả?”
Diệp Quân quay lại nhìn người đàn ông: “Tổ tiên Dương Diệp!”
“Ha ha!!”
Người đàn ông cười mỉa mai: “Thì ra là hạng vô danh tiểu tốt.”
Thời đại đế giả lẫn Thập Hoang không có gia tộc Đại Đế nào họ Dương cả.
Đệ Nhất U ở bên cạnh Diệp Quân đột nhiên lên tiếng: “Thằng nhóc này tên Mục Cương, nhà họ Mục, thuộc gia tộc Đại Đế.”
Diệp Quân gật đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đệ Nhất U nhìn theo Diệp Quân rồi phì cười, sau đó đi theo.
Thấy Diệp Quân phớt lờ mình, vẻ mặt người đàn ông tên Mục Cương lập tức tái mét, gã do dự một chút, sau đó đứng dậy đi về phía trước.
Lúc này, một người đàn ông sau lưng gã đột nhiên nói: “Đại ca, ngươi không quỳ nữa hả?”
Mục Cương tức giận nói: “Tổ tiên của hắn không có tên tuổi gì mà hắn vẫn không quỳ, tổ tiên ta là Đại Đế, tại sao ta phải quỳ?”
Nói rồi, gã phất tay áo rời đi.
Mọi người ở trong sân trố mắt nhìn nhau.
Giờ còn quỳ nữa hay không đây?
“Đồ ngu!”
Một thanh niên mặc áo đen đang quỳ cách đó không xa lạnh lùng lên tiếng: “Gặp đế bất bại, ắt gặp nhân quả.”
Nghe thấy lời nói này của thanh niên áo đen, mọi người trong sân vội vàng tán đồng.
Ai chịu nổi nhân quả Đại Đế chứ?
Cứ quỳ cho đàng hoàng vào, cũng không xa lắm, quỳ một lúc là tới thôi.
Dù có thế đi nữa, trong lòng ai nấy cũng đều hơi bực bội.
Cứ thế, ba người Diệp Quân đi bộ lên núi, núi này cao đến một ngàn mét, đường đi gập ghềnh, không dễ đi.
Diệp Quân bỗng nói thầm: “Tháp gia, ngươi nói xem giờ này chủ nhân bút Đại Đạo đang làm gì?”
Tiểu Tháp hơi tò mò hỏi: “Sao tự nhiên hỏi cái này vậy?”
Diệp Quân lắc đầu: “Chuyện lần này ta vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, đáng tiếc, tu vi của ta đã tiêu tán, nếu không ta đã có thể tìm hiểu nhân quả, giải quyết mọi vấn đề.”
Tiểu Tháp nói: “Không cần thiết, việc ngươi phải làm bây giờ là biến mình thành đế, Tiểu Hồn là Tiểu Hồn, ngươi là ngươi, dù sao cũng sẽ có chỗ khác nhau.”
Diệp Quân gật đầu: “Tháp gia nói có lý.” Mình phải làm gì để thành đế đây?
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, nhíu mày thật chặt, ngày hôm đó hắn trở thành đế là vì hắn đã cắn nuốt hai nguồn sức mạnh thiện ác của Phạm Chiêu Đế, nghiêm túc mà nói, sức mạnh đó không hề liên quan đến hắn, đó là sức mạnh của Phạm Chiêu Đế, không chỉ có thể, nền văn minh Bỉ Ngạn và chân thánh tín ngưỡng hắn, nhưng tín ngưỡng này không hề thuần khiết.
Nền văn minh Bỉ Ngạn và chân thánh tín ngưỡng hắn chỉ vì có chung một kẻ địch, mà cũng không phải thực sự công nhận trật tự hắn đã thiết lập, giống kiểu bồ hay vợ vậy, dù đều có thể ngủ chung như nhau nhưng vẫn có khác biệt rất lớn.
Trật tự không phải là thứ một sớm một chiều là có thể thực hiện được, trật tự của hắn chỉ có thể xem là khởi đầu, hắn tin rằng, Đại Đế không phải là mục đích cuối cùng của Diệp Quân hắn.
Trừ trật tự ra, hắn còn có kiếm ý vô địch, mà kiếm đạo vô địch mới là con đường của riêng Diệp Quân, sức mạnh này đến từ chính bản thân hắn, không nằm ở chúng sinh, lần này hắn trở thành đế với trật tự kiếm đạo, nhưng lại không có kiếm ý vô địch, nói cách khác, hắn vẫn chưa thực sự tìm được con đường của riêng mình.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Diệp Quân cười phá lên.
Trước đây ở nơi này, hắn bị sức mạnh của Phạm Chiêu Đế mê hoặc, đó không phải là sức mạnh của hắn, lúc trước hắn vẫn cảm thấy bỏ con đường ấy thì quá đáng tiếc, nhưng giờ nghĩ lại, đi theo con đường của mình mới là con đường đúng đắn.