Đạo Tàng Thiên quát lên: “Phá”.
Dứt lời, y chỉ ngón tay về phía trước, một sức mạnh đáng sợ bao phủ lấy ý kiếm của Diệp Quân như muốn nghiền nát nó.
Nhưng ngay sau đó hắn lại ngây người.
Vì ý kiếm của Diệp Quân lại không tổn hại chút nào dưới sức mạnh đáng sợ của y.
Đạo Tàng Thiên ngơ ngác.
Lúc này, dường như cảm nhận được gì đó, y bỗng rợn tóc gáy, một thanh kiếm đã im hơi lặng tiếng di chuyển đến trước mặt hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị đâm vào giữa chân mày.
Diệp Quân đã sử dụng thuật ẩn thân của Tháp gia để chém ra chiêu kiếm này.
Vào khoảnh khắc kiếm đâm vào giữa chân mày của Đạo Tàng Thiên, y mới phát hiện ra nó, nhưng y vẫn không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Thanh kiếm này cứ như là không tồn tại!
Còn “hư ảo” hơn cả thực lực của y!
Vào lúc Huyền Nho cho rằng trận chiến đã kết thúc, trong người Đạo Tàng Thiên bỗng bộc phát ra kim quang đáng sợ, chỉ trong nháy mắt, tia kim quang đó đã bao trùm khắp đất trời.
“Ong!”
Gần như cùng lúc đó, một tiếng kiếm reo vang vọng trong thiên địa, sau đó, tia kim quang đó bị chiêu kiếm làm nứt ra, chỉ trong nháy mắt, kim quang vạn trượng thoáng chốc vỡ tan.
Nhưng lúc này, Đạo Tàng Thiên đã lùi lại cả vạn trượng, y đứng trên không trung, trên người tản ra kim quang chói mắt, khí thế vô cùng hung hãn, nhưng sắc mặt lại rất khó coi.
Y thật sự không ngờ thanh kiếm của Diệp Quân lại đáng sợ đến thế.
Hơn nữa chiến đấu đến tận bây giờ, y vẫn chưa biết cảnh giới của Diệp Quân!
Diệp Quân thản nhiên nhìn Đạo Tàng Thiên: “Đây là cảnh giới Phá Hư đó ư? Đúng là thất vọng”.
Huyền Nho nhìn thoáng qua Diệp Quân, sắc hơi mất tự nhiên, vì gã cũng là cảnh giới Phá Hư… Đương nhiên gã biết Diệp Quân không phải đang nhằm vào mình, gã chỉ thấy hơi cảm thán thôi.
Vốn cứ tưởng bản thân và Diệp Quân không chênh lệch nhiều, nhưng bây giờ nhìn lại, thực lực của Diệp huynh này đã vượt xa gã.
Không đúng, gã và Diệp Quân hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Nghe thấy lời Diệp Quân nói, Đạo Tàng Thiên cũng không giận mà còn cười: “Đúng là thú vị…”
Diệp Quân giơ tay chém một kiếm.
Kiếm quang loé lên.
Ầm!
Đạo Tàng Thiên bị đánh bay xa vạn trượng, y vừa dừng lại, mười mấy tia ý kiếm đã chém tới từ trong thiên địa với tốc độ rất nhanh, hơn nữa còn không có tiếng động, thần thức hoàn toàn không thể cảm nhận được.
Đạo Tàng Thiên dừng lại, híp mắt, quyết định không nương tay nữa, y siết chặt hai tay, một cuộn tranh bay ra từ trong cơ thể hắn, bức tranh cuộn lên, thu toàn bộ ý kiếm của Diệp Quân vào bên trong, sau đó nghiền nát!
Lúc này, ý kiếm của Diệp Quân vỡ nát!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Giọng nói nặng nề của Huyền Nho bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Diệp huynh, thứ này là thần vật tối cao của dòng họ Đạo Thương, Đạo Thương Đồ, nghe nói bức tranh này là do kỳ nhân kia vẽ, có thể thu cả vũ trụ vào trong Hư Gian Giới… Hư Gian Giới này là thời không đặc biệt do kỳ nhân kia nghiên cứu chế tạo ra, bên trong vô cùng kỳ quái, huynh phải cẩn thận đấy”.
Đạo Thương Đồ!
Diệp Quân nhìn về phía bức tranh lơ lửng trước mặt Đạo Tàng Thiên, bức tranh không lớn lắm, kích thước bình thường, bên ngoài tranh có một vài hoa văn cổ xưa như nếp nhăn, bức tranh đang cuộn lại, không thể nhìn ra được là vẽ cái gì.
Sau khi sử dụng thứ này, khí thế trên người Đạo Tàng Thiên nhất thời trở nên khác biệt.
Nhưng sắc mặt y vẫn khó coi như tước, vì y vốn định giết chết Diệp Quân trong vòng ba chiêu.
Y có tư cách tự tin như thế, vì y là Thiếu chủ của dòng họ Đạo Thương, từ nhỏ đã được chú trọng bồi dưỡng, những người ở nền văn minh cấp thấp làm sao có thể nhận được tài nguyên như thế?
Nhưng y không ngờ thực lực của Diệp Quân lại đáng sợ đến thế!
Hơn nữa còn không để lộ cảnh giới!
Đạo Tàng Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói thêm gì nữa, y đọc thầm thần chú, bức tranh trước mặt bỗng rung động, sau đó bức tranh bay lên trời, mở rộng ra, trong một khoảng thời gian ngắn, đất trời trở nên mờ tối.
Thời không nơi Diệp Quân đứng bỗng chốc tối đi, không chỉ thế mà bản thân Diệp Quân cũng trở nên hư ảo.
Bản thể của hắn đã tiến vào một thời không khác!
Lúc này xung quanh Diệp Quân trở nên tối tăm, trên trời có hơi thở tài ác lơ lửng.
Diệp Quân nhíu mày, hắn nhìn một vòng xung quanh, cuối tầm mắt là xích sắt chằng chịt, mỗi sợi dây xích đều trói một người, có yêu tinh, cũng có một vài sinh linh kỳ quái.
Tận mấy chục nghìn!
Không một ai ngoại lệ, trên người bọn họ đều tản ra hơi thở tà ác.
Diệp Quân nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: “Đây là một nhà giam à?”
“Đúng thế!”
Lúc này, giọng nói của Đạo Tàng Thiên vang vọng khắp xung quanh: “Diệp Quân, đây là nhà giam do sư tổ thiết lập, nơi này nhốt những kẻ xấu ngài ấy thu phục từ những nền vũ trụ văn minh khác nhau… Thấp nhất cũng là cảnh giới Phá Hư, bất ngờ không, ngạc nhiên không? Ha ha…”
Kẻ xấu!
Diệp Quân chớp mắt: “Thật bất ngờ, thật ngạc nhiên…”