Quân Duyên thầm vui mừng, thi lễ rồi rời đi.
Một người đàn ông áo trắng từ trong thiền điện đi ra, cười nói.
"Mấy người này thật sự muốn đẩy Nam Tiêu vào chỗ chết”.
Khuất Tấn: “Bạch Bào thấy thế nào?"
Bạch Bào ngồi xuống: “Thấy gì nữa? Cái gì cũng có lý của nó thôi”.
Khuất Tấn: “Nói ra thử xem”.
Bạch Bào phân tích: “Mâu thuẫn giữa họ và Nam Tiêu là việc cá nhân, nhưng bọn họ lại muốn lợi dụng dân chúng đấu lại Chủ Thần Điện. Làm như vậy thì đừng nói chi Chủ Thần, mà bất kỳ người cầm quyền nào cũng khó lòng tha thứ”.
Khuất Tấn: “Vậy là ta không nên giúp họ?"
Bạch Bào liếc xéo: “Câu hỏi vô nghĩa. Ngươi đã có quyết định từ trước, lại còn nhìn rõ mọi việc, hỏi ta làm gì?"
Khuất Tấn cười: “Muốn biết ý tưởng của ngươi”.
Bạch Bào: “Nhà họ Quân đúng là mạnh nhưng mạnh ở thương nghiệp chứ không ở quan trường. Phía trên cho phép thí phía dưới mới có đấu đá, vì có cạnh tranh mới có tiến bộ, nhưng với chúng ta thì thương nhân là người ngoài. Nội đấu thì được, nhưng không thể bắt tay người ngoài hại người nhà, vượt khỏi lằn ranh giới hạn được... Trừ khi phía trên muốn ngươi làm vậy”.
Y thoáng dừng lại: “Hạn chế của thương nhân là tự cho rằng tiền có thể can thiệp vào chính trị, nhưng cũng phải biết chỗ nào được chỗ nào không. Như chỗ chúng ta là không thể nào, bởi vì trừ khi bọn họ có nhiều quyền lực hơn, bằng không thì chỉ một tội mưu phản là có thể khiến họ chết không chỗ chôn”.
Khuất Tấn gật gù, ra hiệu cho Bạch Bào nói tiếp.
Y cười: “Họ muốn chúng ta tranh giành nội bộ cũng hay đấy, nhưng họ không ngờ rằng Nam Tiêu đã chủ động rút khỏi vị trí ứng cử Chủ Thần. Bây giờ chúng ta lôi kéo y còn không kịp, làm sao có thể hại y? Ta đề nghị lập tức báo tin cho Nam Tiêu, đồng thời tiết lộ vài chuyện phi pháp của nhà họ Quân cho y, xem như ý tốt. Sau này cho dù y không giúp thì cũng sẽ không giúp Qua Hàn hại chúng ta”.
Khuất Tấn lại gật đầu.
Bạch Bào nhìn sang: “Đến lượt ngươi”.
Khuất Tấn mỉm cười: “Ngươi phân tích rất hay, gãi đúng chỗ ngứa”.
Bạch Bào chỉ nói: “Còn có một chữ nhưng, đúng không?"
Khuất Tấn bật cười, nghiêm giọng nói: “Diệp Quân”.
Bạch Bào vỗ đùi.
"Bà mẹ nó! Ta quên mất, hắn mới là nhân vật then chốt!"
Khuất Tấn gật đầu: “Người khiến Nam Tiêu đối đãi cẩn trọng như vậy, đúng là đáng tò mò”.
Bạch Bào đứng dậy: “Để ta đi thăm dò”.
Rồi xoay người biến mất.
...
Nam Tiêu đi đến Chủ Thần Điện.
Y kể rõ ngọn nguồn sự tình rồi đứng sang một bên.
Giữa đại điện trống trải vắng lặng.
Một hồi lâu sau, có giọng nói vang ra: “Biết rồi”.
Là giọng của Chủ Thần thường trực.
Nam Tiêu cúi người hành lễ rồi lui về sau.
Bỗng Chủ Thần kia lại hỏi: “Ngươi thấy chuyện này như thế nào?"
Nam Tiêu không hiểu.
Chủ Thần: “Về hành động của nhà họ Quân”.