Cổ Đạo Thiên: “Năm xưa ta dùng thứ này để phong ấn lối vào điểm giao Hư Chân mới khiến cho bọn Thần kia không còn đường về, bọn ở trên cũng không xuống được”.
Diệp Quân hết hồn: “Nơi này là do tiền bối phong ấn?"
Cổ Đạo Thiên gật đầu: “Chính nó ngăn bọn Thần đi xuống, nhưng không có tác dụng với sinh linh yếu ớt”.
Ông ta nói với Diệp Quân: “Ta vẫn luôn duy trì nó nhiều năm qua, đến nay tâm huyết không còn, không thể tiếp tục”.
Diệp Quân: “...”
Cổ Đạo Thiên nhìn cái ấn: “Thế nhân ai cũng muốn có nó, ai lại ngờ rằng nó chính là thứ gây họa đâu?"
Diệp Quân khó hiểu: “Tiền bối, thần vật này là...”
"Ấn Thần Linh”.
Cổ Đạo Thiên đáp: “Đến từ ngoại vực điểm giao Hư Chân, nhưng thật ra ta cũng không chắc. Nó mang theo ý chí của thần linh, ai sử dụng sẽ nhận được sức mạnh to lớn, nhưng nó phải trở thành tín ngưỡng của ngươi, để ý chí của nó làm chủ ý chí của ngươi. Nói cách khác, muốn có được sức mạnh đó, ngươi phải thần phục nó”.
Ông ta mỉm cười: “Nó khá giống với Trật Tự Đạo của ngươi, nhưng của ngươi lại không cưỡng chế”.
Diệp Quân hạ giọng: “Chẳng lẽ chủ nhân của ấn này cũng tu Đạo Trật Tự?"
Cổ Đạo Thiên lắc đầu: “Ta đâu biết”.
Ông ta nhìn phong ấn trên cao: “Vốn ta có thể tiếp tục mười năm nữa, nhưng bây giờ ta cảm nhận được Chủ nhân bút Đại Đạo đang phá nó đi. Lợi hại thật, kết giới pháp trận Ấn Thần Linh mà cũng phá được”.
Diệp Quân vội nói: “Tiền bối à...”
"Diệp công tử”.
Cổ Đạo Thiên ngắt lời hắn đầy nghiêm túc: “Đừng để chư thần hạ giới…”
Rồi ông ta chợt bốc cháy.
Ông lão áo trắng tái mặt, vội vàng quỳ xuống lắp bắp: “Đế Chủ”.
Cổ Đạo Thiên: “Diệp công tử, ta tặng Ấn Thần Linh và vận khí nước Cổ Thần cho ngươi. Thế giới này và cô nương kia... cũng nhờ ngươi...”
Những tia sáng vàng trên người ông ta dâng trào rồi ùa về phía Diệp Quân như thủy triều.
Cái ấn vàng kia cũng chầm chậm bay tới.
Cổ Đạo Thiên thì hóa thành tia sáng lao vào pháp trận phong ấn.
Ông ta đang hiến thân tế trận.
Vào lúc lựa chọn Diệp Quân, ông ta cũng biết hắn chỉ có một cơ hội chiến thắng duy nhất, đó là giữ cho phong ấn tồn tại. Khi ấy chư thần mới không thể hạ giới, mà các thần đang ở nơi đây cũng không thể nào khôi phục sức mạnh.
Lúc Cổ Đạo Thiên thiêu đốt cả thân xác lẫn thần hồn rồi lao vào trận pháp, Diệp Quân sững sờ tại chỗ, hắn không ngờ rằng vị tiền bối mà hắn chỉ mới gặp hai lần lại quyết đoán như vậy…
Tất nhiên hắn cũng hiểu được ý đồ của đối phương.
Trận chiến này không thể khiến những người được gọi là “Thần” ở trên đó xuống, nếu không phe của họ không có cơ hội chiến thắng, cho dù nước Cổ Thần thời kỳ hoàng kim cũng chắc chắn sẽ không thể ngăn chặn toàn bộ điểm giao Hư Chân chứ đừng nói là nước Cổ Thần hiện tại.
Không thể không thể khiến “Thần” ở trên xuống, hơn nữa phong án này còn phải tồn tại, trấn áp những Thần bị phong ấn ở đó ở đây…
Đương nhiên, cho dù là hắn hay Cổ Đạo Thiên đều hiểu thì việc này cũng rất khó khăn, bởi vì có thêm chủ nhân Bút Đại Đạo, phong ấn này… chưa chắc có tác dụng.