Diệp Quân cười nói: “Nơi này đẹp thật”.
Từ Chân gật đầu: “So với thành phố náo nhiệt, phồn hoa thì nơi này có phong cảnh rất tuyệt”.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó kéo Từ Chân đi xuống dưới.
Từ Chân nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Không lâu sau, hai người đã đến cổng lớn Miêu Trại, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, thấy cổng này được làm bằng gỗ, mặc dù được giữ gìn rất tốt nhưng vẫn thấy rõ những dấu vết tu sửa ở vài nơi, có sự thăng trầm của lịch sử theo năm tháng.
Chính giữa trên cánh cổng gỗ có sáu chữ lớn: Miêu Trại ngàn hộ Tây Giang.
Sau khi vào làng, Diệp Quân phát hiện ở đây có rất nhiều người, đa số đều đến đây đi du lịch, vô cùng rộn rã náo nhiệt.
Trong lúc đó Diệp Quân nhìn thấy vài cô gái Miêu tộc, trang phục của các cô gái ở đây khá lạ, hoàn toàn không giống cách ăn mặc của người bên ngoài.
Từ Chân bỗng cười nói: “Đi ăn thử món ngon ở đây không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hai người tìm một quán rượu, sau đó tìm bàn sát cửa sổ ngồi xuống.
Từ Chân nhìn thực đơn trước mặt, một mạch gọi rất nhiều món.
Sau khi đến hệ Ngân Hà, cô ta cũng cực kỳ thích đồ ăn ở đây.
Từ Chân đưa thực đơn cho người phục vụ, rồi nhìn Diệp Quân cười nói: “Đồ ăn ở hệ Ngân Hà này thực sự rất kỳ lạ, một loại thực phẩm có thể làm ra rất nhiều món ngon, chẳng hạn như đậu, có thể làm đậu hũ thối, có thể làm đậu hũ non, có thể làm đậu hũ khô, còn có thể làm đậu hũ xỉ…”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó nói: “Đậu có nhiều công dụng thật!”
Từ Chân mím môi cười: “Thật ra cũng giống tu đạo, một đạo tâm cũng có thể kết thành rất nhiều đạo quả”.
Diệp Quân trầm ngâm.
Từ Chân quay sang nhìn ra ngoài, khẽ nói: “Cậu nhìn mấy người kia đi”.
Diệp Quân quay đầu sang nhìn đám người kia, Từ Chân nói: “Tuổi thọ của những người này đều không quá một trăm tuổi, vất vả cả một đời, đa phần đều chỉ vì sinh tồn”.
Diệp Quân nhíu mày: “Sinh tồn?”
Từ Chân gật đầu: “Sinh tồn”.
Diệp Quân im lặng, hắn đến hệ Ngân Hà đã được một thời gian, đã có chút hiểu biết về nơi này.
Người ở đây đa số đều không thể tu hành, vất vả bôn ba cả đời, tại sao?
Như Từ Chân nói đó, vì sinh tồn.
Từ Chân nhìn Diệp Quân: “Ta đã từng nghĩ đến việc chuyển chế độ ở đây đến Chân vũ trụ, hạn chế tất cả sinh vật để họ chỉ sống không quá một trăm tuổi, không thể tu luyện, không thể cướp đoạt linh khí của vũ trụ, để bảo tồn vũ trụ...”
Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Cậu nghĩ như thế có ổn không?”
Diệp Quân quả quyết lắc đầu: “Không ổn”.
Từ Chân cười nói: “Tại sao?”
Diệp Quân khẽ nói: “Chúng ta vô địch rồi, sau đó lại cắt đứt con đường tu hành của người sau... lại còn đưa ra lý do mỹ miều là vì tốt cho họ, tốt cho vũ trụ… Làm như thế thật quá giả tạo”.