Chẳng mấy chốc cả Tu La Cổ Giới vang lên từng tiếng kêu thảm thiết và tiếng nổ.
Huyền Sắc tay cầm kiếm Thanh Huyên thì là người bất khả chiến bại, Tu La Tịnh vừa lao đến trước mặt lão ta đã bị một nhát kiếm đánh văng ra xa, thần hồn bị hút hết.
Bị tiêu diệt hoàn toàn.
Sau khi chém chết Tu La Tịnh bằng một nhát kiếm, Huyền Sắc xoay người xông đến giết các cường giả tộc Tu La.
Ngay cả Tu La Tịnh cũng không phải là đối thủ của lão ta, huống hồ những người khác?
Chẳng mấy chốc một chiến trận tàn sát diễn ra.
Khi mấy người Diệp Quân chạy đến Tu La Cổ Giới, mùi máu tanh lập tức ập đến, Tín Du dẫn đầu nhíu mày.
Diệp Quân nhìn thành cổ đằng xa, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông trong cả thành cổ.
Giết hết toàn bộ!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Hắn không ngờ Huyền Sắc lại ra tay tàn độc như thế, thế mà đã giết hết tộc Tu La.
Dĩ nhiên hắn không thương tiếc gì cả, đùa à, trước đó tộc Tu La cũng rất muốn giết hắn đấy.
Ngay lúc này trong núi thi thể đó, một người đàn ông bước ra khỏi đó, người đến là Huyền Sắc.
Lúc này cả người Huyền Sắc đều dính máu, trông có vẻ hơi điên cuồng.
Tay lão ta cầm chặt kiếm Thanh Huyên.
Nhìn thấy Huyền Sắc, Tín Du nhíu mày, cô ta cũng không ngờ Huyền Sắc lại tàn độc đến thế, giết hết cả tộc Tu La.
Mấy năm nay, mặc dù vài gia tộc lớn cũng có đấu đá lẫn nhau nhưng chưa từng đánh đến mức này.
Huyền Sắc chậm rãi bước ra, tay phải siết chặt kiếm Thanh Huyên, trên môi nở nụ cười tà ác.
Đằng sau lão ta là thần vệ Tu La và cường giả Huyền tộc.
Huyền Sắc nhìn Tín Du: “Học sĩ tối thượng, tộc Thái A, đầu hàng hoặc là chết”.
Vừa ngắn gọn vừa trực tiếp.
Tín Du nhìn Huyền Sắc, sau đó nói: “Ông chắc chắn muốn làm như thế chứ?”
“Ha ha!”
Huyền Sắc bỗng bật cười: “Học sĩ tối thượng, đến giờ cô vẫn chưa nhìn thấy rõ tình hình sao?”
Tín Du lạnh lùng liếc nhìn Huyền Sắc, không nói gì.
Huyền Sắc cười nói: “Có biết tại sao không giết luôn cô không? Vì ta nghĩ cô và học điện tối thượng còn tác
dụng, cô yên tâm, chỉ cần cô đầu hàng, mọi đãi ngộ dành cho học điện tối thượng và cô vẫn sẽ như cũ”.