Diệp Quân lắc đầu: “Hết rồi”.
Nạp Lan Ca trầm ngâm chốc lát rồi cười bảo: “Vậy được rồi”.
Cô kéo tay Diệp Quân đi ra ngoài.
Hai người thong thả dạo bước bên sườn núi, Nạp Lan Ca nhìn lên biển mây nơi chân trời, nói: “Mẫu thân bảo, lần này có vài người thân muốn tới”.
Diệp Quân sửng sốt: “Còn có người thân khác?”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng vậy, muội có hỏi mẫu thân, nhưng người không nói, chỉ bảo rằng đến khi đó sẽ giới thiệu cho huynh làm quen”.
Diệp Quân cười nói: “Như vậy bỗng làm huynh cũng thấy mong đợi đấy”.
Nói đoạn, hắn lấy kiếm Hành Đạo ra, khóe miệng hơi cong lên.
Lần này, sẽ có rất nhiều người thân tới góp mặt nhỉ.
Nạp Lan Ca lại nói: “Dạo này bên Chân vũ trụ có động thái lạ, Chân vũ trụ tập kết hàng trăm vạn cường giả ở chiến trường Hư Chân”.
Nghe nói vậy, Diệp Quân lập tức nhíu mày.
Nạp Lan Ca lại nói: “Hơn nữa, số lượng cường giả vẫn ngày một nhiều lên, song muội nghĩ có điều kỳ lạ ở đây. Bởi vì nếu muốn tấn công thì không nên gióng trống khua chiêng như thế mà nên âm thầm tập kết, đánh úp ngay vào ngày chúng ta thành hôn mới đúng chứ”.
Diệp Quân nắm tay cô, cười bảo: “Chớ để ý đến những chuyện như thế nữa làm gì, dù sao ngày đó cha mẹ cùng với các vị cha chú đều có mặt, chúng ta chỉ cần lo thành hôn và vào động phòng là đủ, những việc còn lại không cần quan tâm đến”.
Vào động phòng!
Gò má Nạp Lan Ca thoáng ửng hồng, cô liếc sang Diệp Quân một cái, ánh mắt thẹn thùng.
Tuy đôi khi cô cũng dùng những ngôn từ táo bạo một chút nhưng thực chất cũng chỉ là lời nói trên đầu môi, chưa từng được thực hành.
Nghe nói sẽ hơi đau…
Không biết rốt cuộc đau đến mức nào.
Nghĩ đến đó, chợt cô bắt đầu thấp thỏm lo lắng, thầm nhủ, có lẽ nên chuẩn bị chút thuốc chữa thương cấp Đế nhỉ.
Không biết một viên có đủ hay chưa…
Diệp Quân không biết giai nhân trước mặt mình đang nghĩ gì, nhưng nhìn gương mặt đầy thẹn thùng của Nạp Lan Ca, hắn bỗng hơi bất ngờ: "Tiểu Ca, muội đang nghĩ gì vậy?"
Nạp Lan Ca ngại ngùng trừng hắn một cái, sẵng giọng: "Liên quan gì đến huynh!"
Diệp Quân ngớ người, chẳng hiểu mô tê gì.
Còn một ngày nữa mới tới ngày thành hôn, hai người không trở về thành Hoang Cổ mà tiếp tục ở lại thư viện Quan Huyên chơi.
Vì có Tần Quan nên bọn họ không cần phải lo quản lý thư viện và Tiên Bảo Các, coi như là nghỉ phép.
Cả ngày hai người dính lấy nhau như hình với bóng, thỉnh thoảng hôn một cái, ôm một cái... đương nhiên, còn những chuyện đặc biệt thì phải làm ở những nơi đặc biệt mới được.
...
Bác Thiên Giới.
Trong một mảng hư không, Bác Thiên Đạo ngồi xếp bằng, hai tay đặt trước ngực, xung quanh ông ta tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ, thời không xung quanh không thể chịu đựng nổi luồng khí tức này nên dần dần trở nên hư ảo thấu suốt.