Người trước mặt mình không phải là Dương Dĩ An nữa.
“Dương Dĩ An” rời khỏi vòng tay Diệp Quân, bước đến bên cửa sổ, nhìn đám mây đỏ tươi bên ngoài, cười nói: “Diệp công tử, ngươi đã thích nghi nơi này chưa?”
Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô tên gì?”
“Dương Dĩ An” quay đầu nhìn Diệp Quân cười nói: “Ở chỗ các ngươi, họ đều gọi ta là Nhất điện chủ, ở đây họ đều gọi ta là Phạn Đế…”
Nói đến đây cô ta cong môi: “Nhưng người có thể gọi thẳng tên ta, Phạn Chiêu Đế”.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế trước mặt: “Chúng ta thẳng thắn được chứ?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Không vội, ta dẫn ngươi đến một nơi trước”.
Nói rồi cô ta và Diệp Quân đã xuất hiện trên đường phố.
Diệp Quân nhíu mày, vì hắn nhận ra mình đến đây bằng cách nào.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế.
Phạn Chiêu Đế dẫn Diệp Quân đi về phía xa, cô ta nhìn xung quanh, sau đó mỉm cười nói: “Diệp công tử đừng lo, ta sẽ không làm tổn thương mấy người Dĩ An và Nhất Niệm đâu. Nào, để ta giới thiệu quê hương của mình với ngươi trước. Ồ… ta nên giới thiệu bản thân mình trước chứ, thật ra thân phận của ta không có gì bí ẩn cả, ta là nữ đế đương thời của vương triều Thần Hư đã sụp đổ, cũng là chủ nhân của Vương Thành…”
Vương Thành!
Diệp Quân nhíu mày, hắn khá ngạc nhiên vì không ngờ Nhất điện chủ này lại là người của vương triều Thần Hư.
Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Mặc kệ Diệp công tử có tin hay không, thật ra lần này ta muốn Diệp công tử đến đây là muốn tặng cho người một cơ hội tuyệt vời”.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế: “Vậy ta phải cảm ơn cô ư?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Bây giờ Diệp công tử tức giận, ta có thể hiểu được”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Rốt cuộc cô để ta đến đây làm gì?”
Phạn Chiêu Đế mỉm cười nói: “Vẫn là câu nói đó, muốn tặng ngươi một cơ hội tuyệt vời”.
Diệp Quân nhíu mày.
Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Diệp công tử, ngươi có biết lịch sử đế quốc Thần Hư không?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không có hứng thú”.
Phạn Chiêu Đế nhìn hắn: “Nếu Diệp công tử cảm thấy không thoải mái thì chúng ta đánh tay đôi? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không gọi người khác, ai gọi người thì người đó là cún”.
Diệp Quân sầm mặt.
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Thế nào?”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Phạn cô nương, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Phạn Chiêu Đế nói: “Đừng vội, bây giờ ngươi có vội cũng vô ích, hơn nữa ngươi đến nơi này cũng chẳng có hại cho ngươi gì đâu”.
Diệp Quân im lặng.
Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Để ta giới thiệu cho ngươi biết về vương triều Thần Hư. Tổ tiên của ta đã từng đến Đạo Điện… Chắc có lẽ ngươi vẫn chưa biết Đạo Điện là nơi nào nhỉ?”
Diệp Quân lắc đầu.
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Đạo Điện là một nơi cực kỳ bí ẩn, tên đầy đủ của nó là Sáng Thế Đạo Điện, là nơi rất nhiều cường giả mơ ước và muốn đến, vì rất nhiều nền văn minh bắt nguồn từ đó. Vương triều Thần Hư bọn ta cũng thế, sau khi tiên tổ ra khỏi đó, ông ấy đã tạo ra luật pháp tối cao, thành lập vương triều Thần Hư. Sau đó thì ngươi cũng biết rồi đấy, vương triều Thần Hư đã xảy ra nội chiến dẫn đến vương triều sụp đổ, phân tán khắp nơi, cộng thêm sự xâm lược của các vùng đất xa lạ và các nền văn minh lớn, hiện giờ khu vực Thần Hư đã trở thành một nơi giáp ranh của hỗn chiến”.
Diệp Quân bỗng nói: “Cô muốn thống nhất nơi này?”
Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân nhíu mày: “Với thực lực của cô vẫn không thể quét sạch nơi này ư?”