Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Không phải”.
Người đàn ông lại nói: “Vì thiếu niên đó?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Ngươi biết hắn?”
Người đàn ông cười nói: “Sao lại không biết chứ? Bây giờ hắn đã được nước Cổ Thần chọn…”
Nói rồi gã ngồi xuống bậc đá trước cửa đại điện: “Chủ nhân Bút Đại Đạo, ông đến tìm ta là vì cuộc tranh giành Đại Đạo gì đó giữa các ông nhỉ?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo gật đầu: “Ừ”.
Người đàn ông nở nụ cười đầy thích thú: “Ông cho ta được gì?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Để ngươi sống”.
“Ha ha!”
Người đàn ông bật cười: “Chủ nhân Bút Đại Đạo, ông có biết ta là ai không?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Ma Thần”.
Người đàn ông nhìn chằm chằm chủ nhân Bút Đại Đạo, cười nói: “Vậy thì ông ta còn nói để ta sống? Cho dù năm đó cái tên Cổ Đạo Thiên nắm giữ thần khí tối cao, cũng không thể giết ta, ông…”
Chủ nhân Bút Đại Đạo không nói gì, ông ta xòe tay ra, một đạo ấn xuất hiện trong tay ông ta, ông ta nhìn chằm chằm người đàn ông, không nói gì.
Nụ cười trên môi người đàn ông biến mất, đạo ấn đó là một đạo, đạo ngoài đạo.
Chỉ có người đạt đến cấp bậc của họ thì mới biết điều này có nghĩa là gì.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn chằm chằm người đàn ông: “Ta có thể tùy ý làm gì đó với những thứ mà ngươi theo đuổi cả đời… Đừng khoe khoang trước mặt ta, có hiểu không?”
Người đàn ông lặng thinh.
Thấy đối phương im lặng, chủ nhân Bút Đại Đạo biết ông ta đã đe dọa được đối phương, lúc này ông ta nghĩ đến Cổ Bàn.
Ông ta sợ nhất hai loại người, một dĩ nhiên là vua dựa dẫm.
Hai là kiểu như Cổ Bàn, loại người có chút thực lực, mặc dù không nhiều nhưng chắc chắn sẽ dám đánh ngươi đi vào chỗ chết…
Người đàn ông im lặng đứng trước đại điện.
Chủ nhân bút Đại Đạo thu đạo ấn về: “Ngươi cũng biết thằng ranh kia không đơn giản, mà nó đã lựa chọn theo Cổ Thần. Ta cho ngươi biết, Cổ Thần có thể không đủ sức để hoàn toàn tiêu diệt các ngươi, nhưng nó thì có”.
Người đàn ông cười: “Hắn ta đúng là không đơn giản, nhưng giết chúng ta? Ngươi đang dọa ta đấy à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta không có thời gian khua môi múa mép với ngươi, Xi Thương. Bây giờ ta sẽ phân tích tình hình cho ngươi nghe một lần duy nhất, nếu còn già mồm nữa thì ta sẽ đi ngay”.
Ông ta đi đến vài bước: “Cổ Đạo Thiên phong ấn được các ngươi là nhờ món thần khí tối thượng đó, nhưng ta biết Cổ Đạo Thiên không ráng thêm được bao lâu nữa, và phong ấn sẽ tự động mất hiệu lực. Ngươi cũng đang ỷ vào điều này đúng không?"
Xi Thương liếc ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Tình hình bây giờ là một khi phong ấn biến mất, các ngươi lại tiếp tục đánh với nước Cổ Thần, nhưng lần này bọn họ lại được thằng ranh kia giúp. Ta biết bọn 'Thần' các ngươi cũng tò mò về nó và đồng ý rằng nó không đơn giản, nhưng các ngươi chẳng ai để nó vào mắt cả”.
Ông ta lại nói: “Nhưng ta cho ngươi biết, thằng đó còn đáng sợ hơn cả nước Cổ Thần, dã tâm cũng to lớn hơn nhiều”.
Xi Thương bật cười: “Đạo Trật Tự. Hắn còn muốn thống nhất vũ trụ à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chính là vậy đấy”.
Xi Thương nhíu mày: “Chỉ bằng hắn?"
Chủ nhân bút Đại Đạo bất đắc dĩ thở dài.