La Nhĩ ở đằng xa nhìn La Phong, sắc mặt trắng bệch: “Cha…”
Khuôn mặt La Phong không cảm xúc: “Ta không phải là cha ngươi”.
La Nhĩ ngồi phịch xuống đất, gã đau buồn cười nói: “Cha, con biết con đã gây họa, cha nói với con một tiếng, chuyện này con có thể tự mình gánh vác, không cần phải như vậy”.
La Phong nhìn La Nhĩ: “Ta thật sự không phải là cha ngươi”.
Diệp Quân ở một bên khẽ lắc đầu.
Lúc này hắn bỗng cảm thấy cha mình đúng là tốt thật.
Không phải người cha nào cũng có thể được gọi là cha.
Trong thế tục, chắc chắn có không ít cha con trở thành kẻ thù vì lợi ích của mình, còn ở thế giới mà cường giả là hàng đầu thì có thể nhiều hơn.
Nghĩ đến đây Diệp Quân mỉm cười lắc đầu.
Phải nói là thật ra gia tộc của mình tốt thật.
Cho dù là cha hay ông nội.
Vẻ mặt mọi người đều vô cùng kỳ lạ.
Ông cha này cũng tàn nhẫn thật.
Nói không cần con trai là cứ thế vứt bỏ, đây không phải là chuyện một người cha bình thường có thể làm.
Mặt La Phong không cảm xúc đứng trên không trung, so với một đứa con trai thì Thiên Tông và tính mạng của mình quan trọng hơn.
Con trai mất rồi thì còn có thể sinh thêm.
Nhưng tính mạng của mình không còn thì mất hết tất cả.
Chỉ cần có thể bảo vệ được cho mình và Thiên Tông, dù có hy sinh mười đứa con trai cũng đáng giá chứ đừng nói là một đứa.
La Nhĩ ở bên dưới bỗng bật cười, cười càng điên cuồng hơn khi nghe La Phong nói thế.
Cha ruột!
Đây chính là cha ruột đấy.
Lúc này gã bỗng cảm thấy mình ngây thơ và ngu ngốc biết nhường nào, hóa ra khi đứng trước lợi ích và nguy hiểm, tình thân lại nực cười như vậy.
Diệp Quân nhìn La Nhĩ đứng trước mặt, bỗng nói: “Ngươi đi đi”.
Nghe Diệp Quân nói thế, mọi người đều sửng sốt.
La Nhĩ ngơ ngác.
La Phong lại nhíu mày.
Diệp Quân nhìn La Nhĩ, lại nói: “Đi đi”.
La Nhĩ khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đổi suy nghĩ rồi”.
La Nhĩ bỗng quỳ xuống dập đầu với Diệp Quân: “Diệp công tử, cảm ơn vì không giết ta ngày hôm nay, sau này ta chắc chắn sẽ báo đáp ơn này”.
Nói rồi gã đứng dậy chạy đi.
La Phong nhìn La Nhĩ bên dưới, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, La Nhĩ bỗng dừng lại, gã xoay người nhìn Diệp Quân, sau đó lại quỳ xuống nói: “Diệp công tử, hôm nay ta đi khỏi nơi này e là cũng khó sống, xin công tử hãy giúp ta một lần nữa”.