Chúc Đào nhanh chóng đưa mắt nhìn thím Khương, ý bảo cô ta đừng nói thẳng như vậy, ai biết thím Khương trợn mắt nhìn gã: “Mắt ngươi có vấn đề rồi sao?”
Vẻ mặt Chúc Đào cứng đờ.
Diệp Quân bỗng cười nói: “Thím Khương, Đào huynh, ta sẽ đi đào mỏ với hai người”.
Thím Khương liếc nhìn Diệp Quân: “Đừng nói ta công kích ngươi, với thân hình này của ngươi có chịu được không?”
Diệp Quân cười nói: “Thử xem”.
Thím Khương hừ một tiếng, không nói gì.
Chẳng mấy chốc, mọi người quay về căn nhà đá.
Thím Khương và Chúc Đào chỉ có hai căn nhà đá, Diệp Quân vừa định về căn nhà của mình thì thím Khương bỗng nói: “Này, nhà đá của ngươi là để cho Tiểu Hạnh ở, mấy ngày nữa nó sẽ về nên ngươi phải nhanh chóng tìm chỗ khác đi, biết không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Thím Khương quay người rời đi.
Chúc Đào cười với Diệp Quân, sau đó cũng xoay người đi vào trong.
Sau khi trở về nhà đá sau, Diệp Quân ngồi ở trên giường, bây giờ hắn lên kế hoạch cho mình là kiên trì trong một tháng, sau một tháng, khi tu vi của hắn khôi phục, mặc dù chỉ có một canh giờ nhưng lúc đó hắn cũng có thể làm được không ít việc rồi.
Đúng lúc này, Chúc Đào bước vào, trên tay cầm một bát cơm, gã đặt bát cơm xuống trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Diệp đệ, nào, ăn no bụng trước đã”.
Diệp Quân nói: “Đào huynh, buổi chiều các ngươi vẫn đi đào mỏ sao?”
Chúc Đào gật đầu: “Vẫn phải đi chứ”.
Diệp Quân nói: “Vậy ta đi với các ngươi”.
Chúc Đào do dự một lúc, sau đó nói: “Sức khỏe của ngươi…”
Diệp Quân cười nói: “Bây giờ ta đã khỏe rồi”.
Nói rồi hắn còn động đậy cơ thể một chốc.
Chúc Đào ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Được”.
Nói rồi gã đặt bát xuống: “Lát nữa ta sẽ gọi ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Sau khi Chúc Đào đi, Diệp Quân nhìn bát cơm trước mặt, hắn bưng lên ăn.
Nửa canh giờ sau, bên ngoài căn nhà đá bỗng vang lên tiếng của Chúc Đào: “Diệp đệ…”
Diệp Quân vội trở mình xuống giường, hắn đi ra ngoài, lúc này Chúc Đào và thím Khương đã vác cuốc và bao tải lên, trong tay Chúc Đào còn một cái cuốc nữa.
Diệp Quân bước đến trước mặt Chúc Đào, Chúc Đào đưa cái cuốc cho hắn, cười nói: “Đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Chẳng mấy chốc, hai người đi theo đoàn người đào mỏ đến khu mỏ.
Lúc này đang là giữa trưa, là lúc nắng gắt nhất, không đến mười lăm phút, da của Diệp Quân đã bắt đầu bong ra, lúc đầu hắn còn cảm thấy hơi không thích nghi được nhưng hắn vẫn có thể kiên trì.
Qua cuộc nói chuyện với Chúc Đào, hắn biết được mỏ khoáng này có phân chia cấp bậc, quặng kém chất lượng, quặng cao cấp và quặng cực phẩm.
Trong số đó, quặng kém chất lượng rất phổ biến nhưng ít có tác dụng, rất khó bán, phần lớn là để tự sử dụng, tuy nhiên quặng cao cấp thì khác, có thể đổi lấy tiền tệ thông dụng trên thế giới, tức là linh tinh, nhưng cần một trăm quặng cao cấp mới có thể để được một linh tinh, quặng cực phẩm quý giá nhất và hiếm có nhất, mười quặng cực phẩm có thể đổi được một linh tinh.
Thu hoạch hàng ngày của Chúc Đào và thím Khương là khoảng ba mươi quặng cao cấp, thu nhập hàng tháng của họ là năm đến sáu linh tinh, thật ra vốn dĩ có khoảng mười linh tinh nhưng mỗi ngày rời khỏi khu vực này, họ đều phải trả một phần mười thu nhập của mình cho thế lực đã bao khu vực quặng này.
Cho dù là thế, nếu may mắn thì có thể kiếm được mười linh tinh mỗi tháng, chẳng hạn như đào được nhiều quặng cao cấp hoặc tìm được nhiều thứ tốt trong bãi rác, nhưng chuyện này rất hiếm.
Diệp Quân còn biết được vợ chồng họ có một đứa con gái tên là Chúc Hạnh Nhiễm, năm nay mười bảy tuổi, đang học ở học viện Thần Miếu ở thành An Nam cách đây mấy trăm dặm.
Mặc dù lúc đầu các cường giả đỉnh cấp và các thế lực hàng đầu đã rời đi, nhưng vẫn còn vài thế lực nhỏ, Thần Miếu là một trong những thế lực mạnh nhất trên lục địa này hiện nay, nghe nói những người ở Đại Lục bị vứt bỏ này muốn rời khỏi đây, Thần Miếu và trời là những lựa chọn duy nhất.
Điều mà Chúc Đào và thím Khương tự hào nhất là con gái của họ, vì ở khu tị nạn này chỉ có hai người được nhận vào học viện Thần Miếu, con gái họ là một trong số đó.
Học phí ở đây cũng cao ngất ngưỡng, nửa năm tốn hết bảy mươi linh tinh.