Một khắc sau khi Hỏa Lân dụ hoặc được Nghệ Phong, đã không lưu lại ở Bàn Long Cổ Thành. Sau khi cáo từ Lợi Kim, hai người liền tiến về phía thông qua Truyền Tống Trận rời khỏi Bàn Long Cổ Thành.
Đương nhiên trong lòng Lợi Kim chỉ ước gì Nghệ Phong và Hỏa Lân rời khỏi, nên tự mình đưa hai người tới Truyền Tống Trận. Hai người còn trải qua hai ngày đi liên tục không dừng, rốt cục nghe được Hỏa Lân nói ra chứ ‘tới’ này.
Hít một hơi thật sâu, Nghệ Phong nhìn cổ thụ bốn phía bốn phía, có chút cảm thán nói:
- Thật sự không ngờ được di chỉ lại ở trong núi sâu rừng thẳm khác thường như vậy. Nếu không phải chúng ta có vài phần thực lực, chỉ cần đám ma thú và linh mị cũng có thể thu thập chúng ta.
Hỏa Lân cười nói:
- Nếu không giấu ở núi sâu rừng thẳm như vậy, không phải đã sớm bị phát hiện rồi sao? Chỉ có ở nơi ít người biết tới, Di Chỉ Viễn Cổ mới có thể giữ gìn tới nay.
Đối với những lời Hỏa Lân nói, Nghệ Phong rất đồng ý, gật đầu nói:
- Vậy đã đến! Đi thôi, chúng ta đi xem trong Di Chỉ Viễn Cổ rốt cuộc có gì.
- Chờ một chút!
Bỗng nhiên Hỏa Lân kéo Nghệ Phong một cái, lập tức lấy từ trong nhẫn ra hai mặt nạ, đưa cho Nghệ Phong nói.
- Đeo cái này vào. Nếu là Di Chỉ Viễn Cổ, cường giả bị thu hút tới chắc chắn sẽ không ít. Đeo thứ này có thể bớt đi rất nhiều phiền toái.
Hơi sửng sốt, Nghệ Phong cũng hiểu được, tuy nhiên hắn vẫn lắc đầu nói:
- Không cần, ta tự có biện pháp.
Nói xong, Nghệ Phong cũng không thèm để ý Hỏa Lân ở ngay bên cạnh hắn, lấy từ trong nhẫn ra một ít dược vật, sau đó xoa mấy cái trên mặt. Chỉ một lát sau, một diện mạo thiếu niên bình thản xuất hiện tại trước mặt Hỏa Lân.
Hỏa Lân nhìn Nghệ Phong giống như làm ảo thuật biến thành một bộ dạng khác, hắn kinh ngạc không thôi:
- Thuật dịch dung!
Tinh tế quan sát Nghệ Phong một hồi, Hỏa Lân không thể không thừa nhận, chỉ cần dựa vào bộ dạng của Nghệ Phong lúc này, dù thế nào người ta cũng không thể tưởng tượng được đây là Nghệ Phong. Diện mạo của Nghệ Phong hiện tại, ném vào trong đám người, không có mấy người coi trọng liếc mắt một cái. Khuôn mặt quá đại chúng!
- Ha ha, ta học được từ trưởng bối sư môn một chút da lông. Ngươi tính dùng mặt nạ, hay để ta giúp ngươi dịch dung?
Nghệ Phong nhìn Hỏa Lân hỏi.
- Chết tiệt...
Hỏa Lân không chút nghĩ ngợi liền quẳng mặt nạ trong tay đi. Thuật dị dung của Nghệ Phong tốt hơn ngàn vạn lần lần so với dùng mặt nạ. Kẻ ngốc mới dùng mặt nạ.
Thấy Hỏa Lân như thế, Nghệ Phong không nói những lời vô nghĩa, dùng dược vật xoa trên mặt Hỏa Lân, dùng đấu khí chuyển hóa. Rất nhanh, một gương mặt đại chúng xuất hiện ở trước mặt Nghệ Phong.
Nhìn bộ dạng Hỏa Lân biến thành, Nghệ Phong lắc đầu thở dài một hơi nói:
- Đáng tiếc a, ta chỉ học được chút da lông. Nếu trưởng bối sư môn ta đến dịch dung, ngay cả người khí chất đều có thể biến thành. Căn bản không lo lắng sẽ có người nhận ra.
Hỏa Lân lấy gương đồng ra thoáng nhìn qua gương mặt mình. Gương mặt lộ ra vẻ anh tuấn kia bị một khuôn mặt đại chúng bao trùm. Hắn mỉm cười nói:
- Ngươi phải biết đủ. Nếu không phải tình huống đặc biệt, không ai nguyện ý tốn tâm tư nhớ khí tức của ngươi. Đến lúc đó chỉ cần đổi mặt trở về, thần không biết quỷ không hay. Cho dù có nhận được gì trong Di Chỉ Viễn Cổ, cũng không sợ người khác nhớ thương.
Nghe Hỏa Lân nói như vậy, Nghệ Phong khẽ mỉm cười gật đầu. Tuy rằng cường giả có thể dựa vào khí tức nhận biết thân phận đối phương, nhưng khí tức là thứ huyền diệu khó giải thích. Không ai nguyện ý tốn nhiều tinh thần như vậy đi nhớ kỹ khí tức một người. Huống chi Lăng Thần Quyết thần kỳ. Cường giả bình thường càng không nhận biết được. Trừ phi là mạnh hơn Nghệ Phong rất nhiều.
- Đi thôi!
Hỏa Lân hài lòng sờ lên trên mặt mình hai cái, thân ảnh chợt xuất hiện ở phía trước.
Với tốc độ của hai người nhanh chóng chạy tới lối vào. Nghệ Phong nhìn lối vào trước mặt giống như địa huyệt, hắn thoáng ngẩn người, Nghệ Phong nhìn Hỏa Lân nói:
- Chính là cái này sao?
Sắc mặt Hỏa Lân cũng đầy nghiêm trọng, nhìn địa huyệt ở trước mặt. Địa huyệt rất lớn, dài rộng đều hơn mười thước. Từ miệng địa huyệt nhìn xuống, tối đen một mảnh.
- Quả nhiên, lối vào đã bị mở ra. Chắc hẳn có rất nhiều cường giả đi tới Di Chỉ Viễn Cổ.
Hỏa Lân bất đắc dĩ thở dài một hơi. Có càng nhiều người đi Di Chỉ Viễn Cổ, lợi ích bọn họ có thể nhận được càng nhỏ.
Ngay khi Hỏa Lân than thở, ba đạo thân ảnh từ bên cạnh bay như tên bắn đến, thả người nhảy vào bên trong địa huyệt.
- Chúng ta cũng vào đi!
Hỏa Lân nhìn Nghệ Phong nói. Sau khi Nghệ Phong gật đầu, hai người bay nhanh vào trong huyệt.
Trên tay Nghệ Phong và Hỏa Lân đều cầm một viên ma tinh lục giai. Tuy rằng phát ra hào quang không quá sáng, nhưng với thực lực của hai người, có thể nhìn rõ cả một khu vực.
Ở phía trước hai người, chính là ba người vừa lao xuống. Nghệ Phong dò xét thực lực ba người một chút, kinh ngạc phát hiện họ đều có thực lực Vương Cấp nhị, tam giai.
Xuy…
Trong nháy mắt, một tiếng rơi xuống đất lại vang lên. Nghệ Phong quay đầu thoáng nhìn lại. Phía sau có hai cường giả thực lực đạt được Vương cấp.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu. Quả nhiên dụ hoặc của Di Chỉ Viễn Cổ rất lớn. Vương cấp bình thường, cho dù một thành trì khó khăn mới nhìn thấy một hai người. Mhưng hiện tại, trong thời gian ngắn ngủi xuất hiện mấy Vương cấp.
- Quả nhiên cường giả thế giới này đều ẩn nấp. Có dụ hoặc, một đám đều đi ra.
Lối vào Huyệt có vô số bậc thang liên tiếp. Hỏa Lân thật cẩn thận đi tới, miệng nhắc nhở Nghệ Phong nói:
- Tuy rằng Di Chỉ Viễn Cổ có thể là một bảo khố, nhưng cũng là một hiểm địa. Ngoài cạm bẫy của bản thân Di Chỉ Viễn Cổ ra, quan trọng nhất phải chú ý tới cường giả khác. Ở trong này, giết người đoạt bảo không phải là việc gì lạ. Với chỉ số thông minh của ngươi hẳn là lý giải được.
Nghệ Phong nghe Hỏa Lân nói xong, thoáng trắng mắt nhìn nói:
- Yên tâm, cho dù là ngươi, ta cũng không tin tưởng!
- Kháo...
Hỏa Lân nghe Nghệ Phong mặt dặn mày dày nói như thế, không nhịn được mắng một tiếng.
- A...
Ngay khi Nghệ Phong thật cẩn thận xuyên qua cầu thang đi về phía di chỉ, một tiếng kêu đau đớn vọng vào tai Nghệ Phong và Hỏa Lân.
Hai người định mắt nhìn về phía trước. Không biết khi nào, phía trên cầu thang xuất hiện thanh thép đen chém xuống. Một Vương cấp không kịp phản ứng lại, bị cắt chút da. Tuy rằng chỉ bị cắt một chút da, nhưng phía trên thanh thép có kịch độc, chân hắn nhanh chóng thâm tím lại, thậm chí còn sưng lên, có thể thấy được độc tính rất mạnh.
Hỏa Lân và Nghệ Phong liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự hoảng sợ từ trong mắt đối phương. Gần như chỉ trong nháy mắt hai người liền phản ứng, thi triển đấu khí khống chế thân ảnh, lăng không phi hành lên.
Ngay khi Nghệ Phong làm xong những những điều này, Vương cấp bị cắt qua một chút da, ói ra máu đen tắt thở. Đồng bạn của hắn lộ ra ánh mắt kinh hãi bi thương, nhưng cũng không dám đụng chạm vào thân thể hắn.
Nghệ Phong và Hỏa Lân đều cảm giác một luồng khí lạnh từ trên chân bốc lên đến đầu: trời ạ, đây chính là một Vương cấp! Một Vương cấp ở một thành nhỏ gần như có thể hô phong hoán vũ, nhưng chỉ mất một chút da, liền ngã xuống.
Hai Vương cấp đi theo phía sau Nghệ Phong, nhìn thấy cảnh tượng này, sau khi hai người ngẩn ra một lúc, liền không chút nghĩ ngợi, lăng không liền bỏ chạy về phía lối ra của huyệt. Tuy rằng bảo vật tốt, nhưng cũng cần có tính mạng để hưởng thụ.
- Di Chỉ Viễn Cổ, quả thực nguy hiểm đáng sợ không gì sánh được. Nghe nói đây chỉ là một phần không hoàn chỉnh, một phần nhỏ nhất của Di Chỉ Viễn Cổ. Nếu Di Chỉ Viễn Cổ này được giữ lại hoàn chỉnh, sẽ khủng khiếp tới mức nào. Nghệ huynh, chúng ta có đi nữa hay không?
Hỏa Lân cũng có chút run rẩy.
Nghệ Phong liếc mắt nhìn cường giả Vương cấp kia bắt đầu hóa thành từng đám máu loãng, hít một hơi thật sâu, cắn răng cắn lợi nói:
- Đi! Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con! Hỏa huynh, ngươi thi triển áo giáp đấu khí, không phải sợ tốn đấu khí. Sinh mệnh là trên hết! Những đan dược khôi phục đấu khí này đủ để ngươi hồi phục lại sự tiêu hao lăng không phi hành và áo giáp đấu khí.
Nghệ Phong nắm một nắm đan dược lớn đưa cho Hỏa Lân. Nắm đan dược cao giai kia, khiến Hỏa Lân thoáng ngẩn người, ngay lập tức cũng vội vàng gật đầu.