Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Linh Nhi, muội có sợ chết không?

Một câu ngắn ngủi, lại khiến cho toàn trường trợn mắt nhìn Nghệ Phong, tựa hồ đã minh bạch quyết định của hắn. Ánh mắt của Linh Nhi vô cùng linh động, gật gật đầu nói.

- Sợ!

Nghệ Phong thấy Linh Nhi như vậy, chợt nở một nụ cười nói.

- Tiêu Dao ca ca cũng sợ chết, nhưng mà ta nguyện ý chết.

- Tiêu Dao ca ca, Linh Nhi cũng nguyện ý chết vì mụ mụ cùng tỷ tỷ. Tiêu Dao ca ca không cần cố kỵ Linh Nhi.

Linh Nhi nhìn Nghệ Phong nói, tuy rằng thân thể nàng khẽ run rẩy, nhưng mà ánh mắt lại vô cùng kiên định. Lúc này Linh Nhi đã không còn là một đứa trẻ, nàng hiểu được tất cả mọi việc. Tuy rằng sau khi bị bắt đến Mặc gia, Mặc gia lấy ra thức ăn ngon ra chiêu đãi nàng, nhưng nàng biết rõ đối phương muốn trả thù Tiêu Dao ca ca. Nàng cũng biết, bởi vì nàng Tiêu Dao ca ca sẽ bị đối phương uy hiếp.

Nghệ Phong nhìn Linh Nhi mỉm cười.

- Linh Nhi thực ngoan!

Yêu Hậu thấy Nghệ Phong như vậy, trái tim lạnh buốt. Vốn nàng tưởng rằng Mặc gia nắm trong tay con tin sẽ khiến Nghệ Phong cố kỵ. Nhưng mà thật không ngờ, ngay cả an toàn của con tin Nghệ Phong cũng không để ý. Yêu Hậu không hoài nghi tính thật giả của những lời này, Nghệ Phong đã hoàn toàn nhập ma, không hề quan tâm đến sinh tử của người khác.

- Tiêu Dao ca ca, ca ca động thủ đi bắt hết đám người xấu này lại cho Mộng Nhiên tỷ tỷ cùng mụ mụ đánh đòn.

Linh Nhi nhắm mắt lại, thân thể vẫn không ngừng run rẩy. Nghệ Phong nhìn lướt qua tên võ gia đang giư Linh Nhi, thở dài một hơi nói.

- Linh Nhi an tâm, ta sẽ giết nghìn vạn người tống tiễn theo muội.

Thanh âm lạnh lẽo khiến cho tất cả mọi người rùng mình một cái. Sắc mặt gia chủ Mặc gia trắng bệch, lão tự dối lòng mình đây là đối phương đang phô trương thanh thế. Chỉ là khi nhìn thấy đôi mắt màu máu của Nghệ Phong, toàn bộ những ý nghĩ này đã lập tức biến mất. Đúng lúc Nghệ Phong ném ra Thánh Chủ Lệnh, gia chủ Mặc gia vội hô lớn.

- Đợi một chút.

Gia chủ Mặc gia nhìn Nghệ Phong, nghiến răng nhìn về phía tên võ giả Quân cấp giữ đang người phía sau lưng nói.

- Thả người.

Linh Nhi không còn bị đối phương khống chế lập tức chạy đến trước mặt Nghệ phong, ôm chầm lấy hắn, òa khóc. Nghệ Phong thò tay nhẹ xoa đầu nàng, an ủi.



- Linh Nhi nghe lời, đừng khóc. Sau này, Tiêu Dao ca ca sẽ không để muội bị người ta khi dễ nữa.

Linh Nhi rúc vào ngực Nghệ Phong, nghẹn ngào.

- Tiêu Dao ca ca, kẻ quỳ trên mặt đất này chính là người đả thương mụ mụ cùng tỷ tỷ.

Nghệ Phong ôm Linh Nhi, nhìn Mặc Lâm nói.

- Muội yên tâm! Tiêu Dao ca ca sẽ đá đít hắn

Nghe được lời cam đoan của Nghệ Phong, rốt cục Linh Nhi cũng thả lòng, chậm rãi nhắm mắt không ngờ ngủ luôn trong ngực Nghệ Phong. Mọi người nhìn qua Nghệ Phong nhẹ nhàng dỗ dành một tiểu cô nương chìm vào giấc ngủ, ai cũng không dám tin tưởng một tên ma đầu giết người không chớp mắt lại có được một mặt ôn nhu đến như vậy. Toàn bộ mọi người lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, không ai dá phát ra tiếng động, tồn vong của Mặc gia phụ thuộc vào một ý niệm của người thanh niên này.

Nghệ Phong nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng Linh Nhi. Rất nhanh sau đó, tiểu nha đầu đã lâm vào ngủ sau. Nghệ Phong giao nàng cho Yêu Hậu, Yêu Hậu sững sờ mất một lúc, sau đó mới đón lấy tiểu nữ hài mập mạp này, động tác vô cùng cẩn thận tựa hồ sợ sẽ khiến nàng thức giấc. Đệ tử Thánh Âm Tông chứng kiến tông chủ của bọn họ còn có một mặt mẫu tính như vậy, chỉ biết trợn mắt nhìn nhau thầm nghĩ hôm nay gặp quỷ rồi.

Gia chủ Mặc Gia thấy ánh mắt Nghệ Phong dời về phía lão, lập tức tranh thủ thời gian nói.

- Tà Đế, đầu sỏ gây nên chuyện này ở đây. Ta giao hắn cho ngài xử lý.

Nghệ Phong quét mắt nhìn Mặc Lâm nói.

- Ta chỉ muốn biết hắn có phải họ Mặc hay không? Hắn có phải là người của Mặc gia hay không?

Nghe được lời này gia chủ Mặc gia lập tức biến sắc, Nghệ Phong đã thể hiện rõ lập trường của hắn.

- Tà Đế đã giết hơn trăm vạn đệ tử của Mặc gia ta, chẳng lẽ điều này còn chưa đủ sao?

Rốt cục gia chủ Mặc gia cũng gầm lên.

- Đủ? Thế nào là đủ? Đợi cho đến khi toàn bộ người họ Mặc trên đại lục này biến mất, ngươi hãy hỏi lại ta.

- Ngươi...

Gia chủ Mặc gia giận dữ gầm lên.

- Nể tình ngươi không để cho Linh Nhi chịu ủy khuất. Cho ngươi thoải mái một chút, giao hồn thể ra đây. Bản Đế cho ngươi chết một cách thống khoái.



Nghệ Phong thản nhiên nói, một lời lập tức quyết định toàn bộ sinh tử của võ giả Quân cấp Mặc gia.

Sắc mặt gia chủ Mặc gia biến ảo khôn lường, lão đã hiểu rõ, đối phương căn bản sẽ không thay đổi chủ ý. Bất kể là giao hay không giao Mặc Lâm, đối phương cũng sẽ không buông tha cho lão cùng Mặc gia.

- Nghệ Phong! Đừng tưởng rằng có Thánh tông làm hậu thuẫn thì ngươi muốn làm gì cũng được! Thánh tông cũng không phải là mạnh nhất!

Gia chủ Mặc gia uy hiếp. Lời này lập tức triệt để chọc giận hai vị trưởng lão.

- Thánh tông không phải mạnh nhất, chẳng lẽ Mặc gia bị Thánh tông diệt dễ dàng mới là mạnh nhất.

- Ngươi.

Gia chủ Mặc gia nổi khùng, lão hít sâu một hơi nói.

- Thực sự Thánh tông các ngươi không để ý đến ước định năm đó hay sao?

- Buồn cười nếu đổi lại là tông môn khác nói những lời này còn có vài phần uy hiếp. Chỉ là Mặc gia ngươi không có quyền chất vấn chuyện này.

Ngũ trưởng lão cười lạnh, nhìn chằm chằm gia chủ Mặc gia. Gia chủ Mặc gia thấy được ánh mắt lạnh lẽo của Ngũ trưởng lão, trong lòng lại nhiều hơn một phần hàn ý. Lão nguyện đối mặt với đại trưởng lão, cũng không muốn đối mặt với gã độc sư này. Có lẽ so về thực lực ngũ trưởng lão không bằng đại trưởng lão, nhưng nếu bản thân rơi vào trong tay lão, tuyệt đối sẽ sống không được mà chết cũng không xong. Khi còn trẻ tuổi, một thân độc thuật của Ngũ trưởng lão khiến cho vô số võ giả trong thiên hạ run rẩy trong lòng, người chết trong tay lão nhiều không kể xiết.

- Đồng Kim, dù sao Mặc gia ta cũng là một thế lực siêu cấp. Tuy rằng Thánh tông các ngươi mạnh mẽ, nhưng nếu muốn triệt hạ Mặc gia ta cũng phải trả một cái giá thảm khốc.


Gia chủ Mặc gia dứt lời, Nghệ Phong lập tức cảm nhận được từng cỗ khí tức cường hãn từ cung điện phía sau lưng gia chủ Mặc gia tràn ra. Những cỗ khí tức này khiến cho ngay cả đại trưởng lão cũng phải nhíu mày.


- Đồng Kim, tuy rằng thực lực của ngươi mạnh hơn ta. Nhưng Mặc gia vẫn còn vài vị thái thượng trưởng lão. thực lực cũng không chênh lệch so với ta. Ngươi có thể giết một mình ta, nhưng nếu chúng ta hợp sức, ngươi có thể giết chúng ta được sao?


Gia chủ Mặc gia lạnh lùng nói. Lời này khiến cho Nghệ Phong khẽ nhíu mày. Khí tức cường hãn như vậy, quả thực khiến cho hắn có chút cố kỵ. Mặc dù võ giả Thánh tông không ít, nhưng muốn thu thập đối phương cũng phải trả một cái giá lớn. Tuy rằng Nghệ Phong giết người vô số, nhưng hắn không muốn người của mình bị tổn thương. Nghĩ vậy, Nghệ Phong quay đầu hỏi Thiên Nghịch.


- Bên trong Thánh tông có bao nhiêu tiền bối có thực lực sánh ngang với gia chủ Mặc gia?


Thiên Nghịch còn chưa kịp trả lời, Yêu Hậu đã mở miệng.


- Võ giả thực lực như vậy bên trong tông môn có rất ít. Phần lớn đều tập trung tại Thánh thành, nếu như ngươi muốn điều động những người này. Chỉ sợ phải quay trở về Thánh thành một chuyến.


Nghe được lời này, Nghệ Phong nhíu chặt mày. Tuy rằng ở đây có không ít võ giả. Nhưng số lượng Quân cấp cao giai lại rất ít, cũng chỉ có Đại trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão tọa trấn. Hắn đương nhiên tin tưởng vào thực lực của hai người, bất quá cho dù hai người lợi hại nhưng mà mãnh hổ nan địch quần hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK