Đồng thời, một cỗ năng lượng nồng nặc từ miệng Hồn Ấn Đỉnh tuôn ra, tại trung tâm cỗ năng lượng nồng nặc này, một viên đan dược quang vựng lưu chuyển, phát tán ra năng lượng huyền phù tại trong hư không, đón lấy ánh mắt như lửa nóng của mọi người.
- Thành công rồi?
Hai vị nhiếp hồn sư nghẹn họng, lập tức liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được, dưới điều kiện khắc nghiệt như vậy, Nghệ Phong vẫn có thể thành công, điều này yêu cầu lực khống chế hà khắc tới cỡ nào?
Nhìn đan dược huyền phù tại trước mặt, khóe miệng Nghệ Phong cũng lộ ra ý cười. Lần này có thể luyện chế thành công khiến hắn cũng mừng rỡ, có điều hoàn toàn là nhờ vào lực khống chế của y sư thất giai và phệ châu hỗ trợ, bằng không cho dù có Hồn Ấn Đỉnh là linh khí, dưới tình huống bị đối phương toàn lực quấy rầy, đừng mơ tưởng thành công.
- Nếu như Quái lão đầu thấy một màn này, hẳn cũng được thỏa mãn!
Đáy lòng Nghệ Phong cũng thầm hiểu, lần này hắn có thể phát hủy khả năng đến tận cùng, có thể dưới điều kiện hà khắc như vậy luyện chế thành công mị đan lục giai, cũng nói rõ Nghệ Phong có năng lực luyện chế mị đan lục giai càng cao cấp hơn so với hồi lực mị đan.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong bỗng nhiên thấy cảm kích hai vị nhiếp hồn sư kia. Nếu không có bọn họ bức ép như vậy, thật khó có được tiến bộ nhanh chóng. Hiệu quả lần tỷ thí này, cư nhiên không thua kém so với mình đơn độc bế qua một tháng.
- Quả nhiên, áp lực có thể kích phát tiềm lực vô hạn!
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía mỹ phụ vẫn đang chăm chú ngắm khỏa mị đan kia, cười cười nói:
- Hiện tại ta có tư cách gặp tông chủ các ngươi chứ?
- A!
Mỹ phụ rốt cục phản ứng qua đây, nhanh miệng nói với Nghệ Phong:
- Đương nhiên, mời Nghệ công tử, ta lập tức phái người thông báo cho tông chủ, về phần tông chủ có muốn gặp ngươi hay không, điều này còn xem ý tử của tông chủ.
Lúc này mỹ phụ cực kỳ khiêm lễ với Nghệ Phong, một thiếu niên còn cường hãn hơn so với hai vị nhiếp hồn sư trong tông hợp lực, mặc kệ đi tới đâu cũng đều nhận được đãi ngộ tôn quý này.
Thấy tư thái đối phương mời mình nhập tông, Nghệ Phong lắc đầu cự tuyệt, điều này khiến trong lòng mỹ phụ hơi bị căng thẳng, thầm nghĩ lẽ nào Nghệ Phong vừa phải qua tỷ thí mới sinh lòng oán giận? Có điều, một câu nói tiếp theo của Nghệ Phong lại khiến nàng hơi tức giận, đồng thời ánh mắt nhìn Nghệ Phong càng thêm kinh dị.
- Không cần đâu, chỉ cần các ngươi thông báo Trữ tông chủ, nghĩ đến nàng sẽ gặp ta, miễn cho ta thêm một lần phiền phức.
Một câu nói khiến sắc mặt tất cả mọi người đều nhăn lại, không biết Nghệ Phong lấy lòng tin từ đâu đã khẳng định tông chủ sẽ gặp hắn? Đã từng có một cường giả Tôn cấp, tại trong tông môn đợi tông chủ ba ngày cũng không gặp được. Tuy rằng Nghệ Phong là một nhiếp hồn sư tôn quý, thế nhưng so với cường giả Tôn cấp mà nói, vẫn còn kém xa.
Có điều, Nghệ Phong đã nói như vậy, mỹ phụ cũng không nói gì thêm, phân phó đệ tử đi vào thông báo cho Trữ Huyên, nàng vẫn đứng lại cùng Nghệ Phong.
- Tông chủ tới!
Theo một người đệ tử hô lên, tất cả mọi người đều ồ lên một mảnh, kinh ngạc nhìn Nghệ Phong, không ngờ tông chủ thực sự tự mình tới gặp hắn.
- Sao ngươi lại tới đây?
Ngữ khí Trữ Huyên tuy không có gì biến hóa, thế nhưng trong mắt nàng thoáng lóe lên tia vui mừng, điều này vẫn bị Nghệ Phong nhận thấy được. Nhìn Trữ Huyên vẫn cao quý thanh nhã như xưa, đứng tại nơi núi cao gió mát này, thật khiến tâm tình người ta thư sướng. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, kết hợp với những đường cong hoàn hảo dọc theo cơ thể khiến khí chất của nàng càng thêm hoàn mỹ, so với lần trước gặp Trữ Huyên, lần này Trữ Huyên càng có vẻ thêm nội liễm.
Đường cong mạn diệu, khí chất cao quý, thật ra khiến trong lòng Nghệ Phong có chút bình yên, nghe được Trữ Huyên hỏi, Nghệ Phong đang chuẩn bị nói ‘ta thấy nhớ nàng, tới gặp nàng’. Thế nhưng nhìn đông đảo đệ tử Nhã Tông tại xung quanh, Nghệ Phong đành ngậm ngùi dừng lại, nếu thực sự nói ra những lời này, không biết chúng đệ tử xung quanh sẽ chấn động thế nào, Nghệ Phong còn muốn chiếu cố một chút cho phong phạm tông chủ của Trữ Huyên, huống chi da mặt nàng sinh ra đã mỏng.
- Vừa lúc đi ngang qua, đến gặp nàng thôi!
Một trận cười khúc khích vang lên, lý do vụng về như vậy khiến chúng nữ đệ tử không nhịn được cười ra thành tiếng. Nhã Tông nằm trên đỉnh núi cao, bình thường có ai đi ngang qua, người đến Nhã Tông tuyệt đối là có chủ đích.
Trên mặt Trữ Huyên cũng hiện lên dáng cười thản nhiên, dáng cười rất ít người trong Nhã Tông được nhìn thấy, cả đám không khỏi thất thần, nụ cười phong tình này, đủ để khuynh quốc khuynh thành.
- Nam tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Cư nhiên khiến tông chủ cao quý là vậy cũng nở một nụ cười tuyệt đẹp với hắn!
Hiên nhiên, Trữ Huyên không quá thích ứng việc ở cùng Nghệ Phong trước mặt nhiều người, nàng liền phân phó nhưng đệ tử này tản ra, sau đó dẫn Nghệ Phong tới một nơi khác.
Nghệ Phong ngửi mùi hương nhàn nhạt trong phòng, trang trí bên trong thanh nhã, rất có phong cách thiếu nữ thùy mị của vùng Giang Nam kiếp trước, điều này khiến khóe miệng Nghệ Phong hiện ý cười, hỏi:
- Nơi này sẽ không phải là khuê phòng của nàng chứ?
Một câu nói này khiến sắc mặt Trữ Huyên đỏ tới tận mang tai, ánh mắt nhìn Nghệ Phong có phần hờn dỗi, nói:
- Nếu ngươi muốn tới phòng khách tông môn, ta liền dẫn ngươi đi.
Nghệ Phong ra sức gật đầu, có kẻ ngu mới không muốn lưu lại khuê phòng Trữ đại tông chủ, mà chạy tới nơi phòng khác buồn tẻ.
- Gặp được nàng quả thực là phiền phức!
Nghệ Phong ra vẻ ủ rũ, vừa rồi mới chiến một hồi luyện chế mị đan với hai vị nhiếp hồn sư, hồn lực của hắn tiêu hao rất nhiều, khiến hắn phải cảm giác một tia trầm trọng.
Trữ Huyên cũng nghe đệ tử nói qua, Nghệ Phong muốn gặp mình đã phải thông qua chuyện gì, nàng cười nói:
- Lệnh bài trước kia ta đưa cho ngươi đâu rồi?
- Lệnh bài?
Nghệ Phong rốt cuộc phẩn ứng qua, nhảy mạnh lê hung hăng vỗ đùi thật mạnh, không nhịn được nói một câu vô nghĩa:
- Kháo, vì sao ta quên mất thứ đó!
Nói xong, Nghệ Phong tìm kiếm một hồi lâu trong nạp linh giới, lúc này mới lục khắp ngõ ngách lôi ra một lệnh bài rất có khí chất nữ tính.
- Một đời anh danh của ta!
Nghệ Phong thiếu chút nữa muốn khóc, lần này thật không ngờ làm ra chuyện ngu ngốc đến vậy.
- Đáng đời!
Trên mặt Trữ Huyên không hề có một tia đồng tình, trong miệng còn lẩm bẩm:
- Ai bảo ngươi không cẩn thận bảo tồn thứ ta đưa cho.
- Gì thế?
Nghệ Phong không nghe rõ câu Trữ Huyên nói thầm, mở miệng dò hỏi.
- A! Không có gì!
Trữ Huyên bị dọa sợ, thấy Nghệ Phong không nghe rõ, lúc này mới thở phào một hơi, thế nhưng trên cổ trắng vẫn hiện lên một đạo phấn hồng.
- A!
Nghệ Phong liếc mắt hồ nghi nhìn Trữ Huyên, thấy không có gì lại, hắn bất ngờ lấy ra một lọ tử kim thủy từ trong nhẫn, đây là hắn luyện chế ra từ lúc ở trong Hộ Quốc Tông, chuyển qua cho Trữ Huyên.
- Toàn là nàng đưa tử kim thủ cho ta, ta dùng mãi của nàng cũng thấy đỏ mặt, thế nên lần này trả lại cho nàng một lọ!
Nghệ Phong cười hì hì, đưa lọ tử kim thủy cho Trữ Huyên.
Cho dù Trữ Huyên nỗ lực áp chế rung động trong lòng, thế nhưng vẫn không áp chế được trên mặt nóng lên. Trữ Huyên thế nhưng vẫn chưa quên là trước Nghệ Phong nói đùa một câu ước định. Hiển nhiên, Nghệ Phong còn chưa nhớ tới.
- Không nên!
Trữ Huyên vỗ vỗ mặt, phảng phất như một dạng cự tuyệt của mãnh thú hồng hoang.
- Không được! Nếu nàng không nhận, lòng ta sẽ bất an. Nàng biết con người của ta, dù một điểm cũng không thích chiếm tiện nghi người khác. Nàng cho ta nhiều như vậy, nếu như ta không trả lại, sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Nghệ Phong nói rất nghiêm túc.
- Phi!
Trữ Huyên khẽ gắt một hơi, nếu tin Nghệ Phong không chiếm tiện nghi người khác, nàng tình nguyện tin lợn mẹ biết bơi hơn.
Nhìn ánh mắt không cho phép cự tuyệt của Nghệ Phong, cuối cùng Trữ Huyên vẫn cam chịu. Nàng không chút nghi ngờ nếu mình không nhận lấy, Nghệ Phong sẽ chờ cơ hội âm thầm đưa cho nàng, đến lúc đó hắn lại có cớ chiếm tiện nghi nàng rồi.
Trữ Huyên nhìn bình ngọc trong tay, sắc mặt hơi đỏ, đáy lòng lại có một tia vui vẻ. Thu hồi bình ngọc vào trong nạp linh giới, Trữ Huyên nhìn Nghệ Phong hỏi:
- Ngươi không phải thực sự đi ngang qua chứ?
Nghệ Phong lắc đầu, nói:
- Nói đi ngang qua chỉ là lừa bọn họ. Kỳ thực là ta nhớ nàng, nhớ tới mất ăn mất ngủ, không nhịn được mới tới đây gặp nàng.
Nghe được Nghệ Phong hồ ngôn loạn ngữ, Trữ Huyên lắc đầu, lấy hai tay bịt tai, rất sợ phải nghe thêm những lời vô dụng.
Nghệ Phong đang chuẩn bị đọc thuộc lòng đoạn thơ nhớ thương của một tên bạn đại học viết cho người yêu, thế nhưng thấy Trữ Huyên cư nhiên dùng đấu khí cách ly thanh âm của hắn, khiến Nghệ Phong chịu đả kích nghiêm trọng, đáy lòng ân cần thăm hỏi tên bạn học kia mấy trăm nghìn lần, thầm nghĩ khẳng định hành văn của hắn có vấn đề, thế nên Trữ Huyên mới nghe được câu đầu đã không chịu nổi.
Trữ Huyên thấy dáng dấp xụi lơ của Nghệ Phong, nàng cười hi hi, tiếng cười trong trẻo dễ nghe khiến Nghệ Phong nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng mà trong lòng như choáng váng.
- Nhìn cái gì?
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong thất thần nhìn mình, nàng bèn trợn mắt sẵng giọng với Nghệ Phong.
- Nhìn mỹ nhân thôi, ta đang nghĩ, một mỹ nữ như vậy, nếu có thể lấy về làm vợ, thật là một chuyện hạnh phúc vô cùng.
Nghệ Phong nói một cách không biết liêm sỉ.
- Nằm mơ!
Trữ Huyên hừ một tiếng, nàng còn không chịu nổi ánh mắt của Nghệ Phong, nhìn hắn nói:
- Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?
Nghệ Phong nhún nhún vai, cũng chẳng quan tâm tới đánh giá của Trữ Huyên, hắn cười nói:
- Ta đến đưa công pháp Địa giai cao cấp cho nàng!
- Công pháp Địa giai cao cấp?
Trữ Huyên nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, công pháp như vậy với những người trong tông môn mà nói, tuyệt đối có lực mê hoặc trí mạng, thế nhưng Nghệ Phong tốt như vậy sao? Phách Tuyệt Mị Trận ngày trước còn chưa trả lại cho nàng kìa.
- Đương nhiên!
Nghệ Phong kiên định gật đầu, Phong Thần Quyết cấp cho Linh Nhi tu luyện, đến lúc đó vẫn phải chuyển giao cho Trữ Huyên, nói thành đưa công pháp Địa giai cao cấp cho nàng cũng không sai.
- Muốn ta làm gì?
Trữ Huyên mỉm cười nhìn Nghệ Phong, nàng rất hiểu Nghệ Phong, không có chuyện sao hắn đưa tới công pháp Địa giai được? Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
Dưới ánh mắt của Trữ Huyên, Nghệ Phong rốt cuộc bại trận, hắc hắc cười hai tiếng rồi nói:
- Chỉ muốn nhờ nàng một việc nhỏ mà thôi, một điểm chiếu cố.