Nghệ Phong ngạc nhiên, lập tức nghiền ngẫm nhìn đại hoàng tử, trong mắt tràn đầy dáng tươi cười trêu chọc:
- Vậy thử xem đi! Các nàng hẳn là sẽ không cự tuyệt ta!
Trên mặt Đại hoàng tử cũng lộ ra dáng tươi cười:
- Ha ha, ta đây chờ tin tức tốt của Phong thiếu!
Trên mặt Đại hoàng tử cũng tràn đầy nụ cười nghiền ngẫm, trước đây hắn cầu hôn Lý gia, thế nhưng gia chủ Lý gia còn chưa nói gì thì đã bị nàng một ngụm cự tuyệt. Còn lại mấy người kia, cũng cự tuyệt tất cả các tuổi trẻ tài tuấn trong quốc yến, biết không dễ chinh phục, Đại hoàng tử cũng không cho rằng, tứ nữ này ngay cả các tuổi trẻ tài tuấn của Trạm Lam đế quốc cũng chướng mắt, lại sẽ coi trọng Nghệ Phong.
Đám người Chu Bằng thấy Nghệ Phong thực sự đi đến bốn người, hắn và Trương Diễm đều ngơ ngác không thôi, không biết sao lá gan của Nghệ Phong lại lớn như vậy, ánh mắt bọn họ định ở trên người Nghệ Phong. Trong mắt cũng có chút đồng tình, tất cả nam nhân ở đây sân đều bị cự tuyệt, Nghệ Phong qua tới cũng chỉ là rập khuôn theo bọn họ mà thôi.
Bạch Hàn Tuyết đứng ở đằng kia, lần lượt cự tuyệt đám nam nhân như ruồi nhặng này, rốt cục để đám nam tử này không dám đến. Khi bọn hắn nhìn Nghệ Phong cư nhiên còn có can đảm đi đến chỗ tứ nữ, cả đám bội phục Nghệ Phong can đảm, đồng thời cũng vì Nghệ Phong mặc niệm.
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong đi tới chỗ nàng, trên mặt cũng lộ ra một tia vui mừng. Mấy người Bạch Hàn Tuyết nhận thấy được ánh mắt của Liễu Mộng Nhiên, cả đám nhìn về phương hướng Nghệ Phong đi tới, nhìn dáng dấp phong khinh vân đạm của Nghệ Phong, trên mặt lộ vẻ tươi cười tà mị, mấy người đều sửng sốt một chút, trừ Liễu Mộng Nhiên, sợ là đều không nghĩ tới gặp Nghệ Phong tại nơi này. Đặc biệt là Thượng Quan Vũ Phượng, nhãn thần nhìn Nghệ Phong rất phức tạp, khuôn mặt nguyên bản hồng nhuận có chút trắng bệch, môi nhè nhẹ mím cùng một chỗ, rất có phong tình.
Trong đám con dòng cháu giống ở Đế đô, đại thể đều nhìn chăm chú vào phương hướng này, thấy tứ nữ đều lộ vẻ thất thố, bọn họ đều ngơ ngác nhìn qua!
Đại hoàng tử thấy Thượng Quan Vũ Phượng lộ ra biểu tình này còn có thể lý giải, thế nhưng hắn đối với hoàng muội và Bạch Hàn Tuyết thì rất ngoài ý muốn, cùng với Liễu Mộng Nhiên mừng rỡ, hắn nhíu mày.
Nghệ Phong đến trước người tứ nữ, nở nụ cười với Khinh Nhu và Bạch Hàn Tuyết, lúc này mới đi tới trước mặt Liễu Mộng Nhiên, dùng động tác thân sĩ mời nói:
- Tiểu thư mỹ lệ, có thể cùng ta nhảy một bản hay không?
Sắc mặt Liễu Mộng Nhiên có chút phiếm hồng, chỉ là nàng rất hài lòng đặt tay trong lòng bàn tay Nghệ Phong, ngọt ngào gật đầu nói:
- Ta nguyện ý!
Nghệ Phong cười cười, kéo tay Liễu Mộng Nhiên, đi vào giữa sân nhảy.
Bạch Hàn Tuyết và Khinh Nhu đều tự liếc mắt nhìn nhau, các nàng rất ít nhìn thấy dáng dấp Liễu Mộng Nhiên e thẹn mừng rỡ như vậy. Đương nhiên cũng không nghĩ tới Nghệ Phong mời sẽ làm Liễu Mộng Nhiên vui vẻ như vậy. Tình huống như vậy chỉ có thể chứng minh một vấn đề, Liễu Mộng Nhiên và Nghệ Phong có quan hệ đặc biệt.
Khinh Nhu nhìn hai người đi vào sân nhảy, trong mắt cư nhiên không tự giác toát ra một tia cô đơn, phảng phất mất đi cái gì quý giá của mình. Bạch Hàn Tuyết nhìn thấy dáng dấp Khinh Nhu như vậy, nàng hơi ngẩn người, nhãn thần nhìn Khinh Nhu cũng ý vị sâu xa.
Kỹ thuật nhảy của Nghệ Phong không tính ưu tú, so với Liễu Mộng Nhiên cũng muốn kém hơn một bậc. Chỉ là đại hoàng tử và đám thanh niên tài tuấn nhìn một màn này, cả đám có chút sững sờ, bọn họ nhìn Liễu Mộng Nhiên e thẹn giữa sân nhảy cùng Nghệ Phong. Trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, đại tài nữ của đế đô này, ngay cả hoàng tử cũng cự tuyệt qua, cư nhiên như chú chim nhỏ nép vào một nam tử, tùy ý để hắn ôm ấp nhảy múa.
Mọi người nhìn tay của Nghệ Phong khoát lên vòng eo của Liễu Mộng Nhiên, nhãn thần cả đám có chút hỏa diểm, đố kị. Trong mắt Đại hoàng tử cũng tràn đầy vẻ không cam lòng, nữ nhân này hắn vẫn rất thích.
Đại hoàng tử hít sâu một hơi, thật không ngờ Nghệ Phong thật có thể mời Liễu Mộng Nhiên. Lấy nhãn lực của Đại hoàng tử đích, tự nhiên biết Nghệ Phong và Liễu Mộng Nhiên không phải ngày đầu tiên nhận thức. Nhớ tới bối cảnh của Liễu Mộng Nhiên, đại hoàng tử lần thứ hai tính toán thế lực phía sau màn của Nghệ Phong.
Trong mắt Chu Bằng đã tràn đầy ánh sáng sùng bái, nghĩ không ra tiểu huynh đệ giấu diếm phong thuỷ này, cư nhiên lần đầu tiên đi mời đã có thể mời được một trong các nữ thần đẹp nhất yến hội. Nhìn dáng dấp e thẹn nhu thuận của Liễu Mộng Nhiên. Chu Bằng dùng sức xoa xoa con mắt. Hắn lần đầu tiên cảm thấy sự thổi phồng của mình rất buồn cười.
Trương Diễm nhìn Nghệ Phong, trên mặt cũng cười khổ, nguyên lai không phải hắn không biết khiêu vũ, mà là không muốn cùng nàng khiêu vũ. Giai nhân bình thường như nàng, làm sao hắn có thể để vào mắt?
Ánh mắt mọi người ở đây nhìn chăm chú vào Nghệ Phong, cả đám cũng thảo luận thân phận của Nghệ Phong. Chỉ bất quá người chân chính gặp mặt Nghệ Phong rất ít, cho dù những người này biết thân phận của Nghệ Phong, đều ăn ý ngậm miệng không nói, cứ như vậy, lại làm cho Nghệ Phong ở trong lòng rất nhiều người thần bí lên.
Ít nhất lúc này Trương Diễm rất rõ ràng, Nghệ Phong tuyệt đối không chỉ là một quý tộc nghèo túng nho nhỏ.
Nghệ Phong ôm Liễu Mộng Nhiên nhảy một khúc, tay khoát lên vòng eo mềm mại co dãn của nàng, nhưng làm cho Nghệ Phong vô cùng hưởng thụ.
Liễu Mộng Nhiên cũng nhận thấy được tay của Nghệ Phong luôn luôn không an phận mà nhúc nhích, e thẹn trên mặt nàng vẫn không biến mất, sắc mặt như đọng nước. Lúc nhảy hết một khúc, Liễu Mộng Nhiên cũng không cùng Nghệ Phong nhảy nữa. Bị Nghệ Phong bá đạo kéo tay nàng, ở trong ánh mắt kinh diễm của mọi người, về tới nơi đứng của tứ nữ.
Ánh mắt Bạch Hàn Tuyết và Khinh Nhu nhìn Nghệ Phong cũng chăm chú lên, hắn rất nghi hoặc hỏi:
- Trên người ta có cái gì sao?
Bạch Hàn Tuyết liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Sợ là đêm nay ngươi sẽ là công địch của tất cả nam nhân trong yến hội!
Nghệ Phong cười cười nói:
- Dù sao đi nữa ta đã không phải ngày đầu tiên trở thành công địch rồi, không cần quá để ý. Đúng vậy không Khinh Nhu!
Khinh Nhu thấy Nghệ Phong để trọng tâm câu chuyện chuyển vào nàng, sắc mặt nàng đỏ lên. Nghệ Phong đã từng bởi vì nàng, bị nam tử học viện vây công một lần, nghĩ vậy, trên mặt Khinh Nhu cũng có chút hạnh phúc nho nhỏ.
Nghệ Phong nhìn dáng dấp mềm mại của Khinh Nhu, ha ha cười nói:
- Ta thật không ngờ, nàng cư nhiên sẽ là công chúa! Sớm biết như vậy, trước đây giúp nàng giải độc, sẽ thương lượng thù lao với nàng một chút.
Khinh Nhu nghe được Nghệ Phong nói, cặp mắt mỹ lệ kia trừng lớn nhìn Nghệ Phong, hiển nhiên bởi vì những lời này của Nghệ Phong mà tức giận.
Nghệ Phong cười cười, nhìn dáng dấp tiểu nữ nhân này, tâm tình hắn cũng sung sướng lên, hắn vươn tay hướng Khinh Nhu nói:
- Thấy các nàng cự tuyệt tất cả nam nhân. Toàn bộ yến hội cũng chỉ có ta đẹp trai nhất, không có biện pháp, ta ủy khuất một chút, mời các nàng nhảy một khúc! Miễn cho các nàng bị cô đơn.
Khinh Nhu thấy bàn tay Nghệ Phong đưa đến trước mặt nàng, trên mặt cũng có chút mừng rỡ. Nàng cho tới bây giờ còn chưa từng khiêu vũ với ai.
Khinh Nhu có chút e thẹn đưa tay đặt ở trong lòng bàn tay Nghệ Phong, vui mừng trên mặt bị Nghệ Phong liếc mắt nhìn ra.
Nghệ Phong nhìn dáng dấp này của Khinh Nhu, trong mắt cũng có một tia trìu mến, sinh trong hoàng thất cũng có tốt chỗ của hoàng thất, thế nhưng sự cô tịch của hoàng thất cũng đồng dạng làm cho người ta khổ sở. Nhớ tới Khinh Nhu bị hạ độc, Nghệ Phong bất đắc dĩ lắc đầu.
Chu Bằng nhìn Nghệ Phong cư nhiên dẫn theo Khinh Nhu công chúa đi tới giữa sân khiêu vũ, hắn nhất thời mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng nhìn Nghệ Phong. Nghệ Phong vừa mời Liễu Mộng Nhiên, cư nhiên còn có thể mời được Khinh Nhu?
Đại hoàng tử thấy một màn như vậy, ánh mắt mạnh mẽ ngưng trọng. Ánh mắt cũng nhìn thẳng trên người hai người, đặc biệt thời điểm thấy vẻ vui mừng trên mặt Khinh Nhu, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm. Biểu tình đồng dạng như hắn còn có nhị hoàng tử, hắn cũng ngừng động tác trong tay, sắc mặt âm trầm nhìn hai người trong sân.
Đám đại quý tộc biết thân phận Nghệ Phong, trong lòng cả đám cũng bắt đầu tính toán.
Ánh mắt Đại hoàng tử và nhị hoàng tử chuyển hướng tam hoàng tử, thấy hắn cũng ngạc nhiên tại chỗ. Đầu lông mày của hai vị hoàng tử nhíu chặt lại.