- Nếu như ngươi động tới ta, Hoa Hạ bang sẽ không buông tha ngươi!
Mọi người nghe thấy câu này, không khỏi ngạc nhiên, lập tức tất thảy mọi người đều ngây ngốc nhìn người này. Người này không chỉ đê tiện, hơn nữa bộ óc ngu đần. Không biết người ta chính là gây phiền phức tới người Hoa Hạ bang ah? Uy hiếp này có rắm dùng, có lẽ chỉ gia tăng nổi thống khổ đối với ngươi.
Quả nhiên, Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi, vung Tiêm Hổ Kiểm trên tay lên, cánh tay người nọ liền bị chặt đứt. Nhất thời máu nhiễn đỏ nơi hắn nằm.
- A...
Tiếng thét thê thảm vang lên chói tai, khiến người ta không khỏi rùng mình: Thủ đoạn thật độc ác!
Trên tay Nghệ Phong nhanh chóng xuất hiện vài chiếc kim châm, phóng bế kinh mạch người này lại. Lúc này máu phụt ra cũng ngưng đọng lại.
Nghệ Phong không muốn giết người này: Học viện Trạm Lam cũng không nhiều nội quy trường học. Thể nhưng có một điều, không được phép gây tai nạn chết người! Nói các khác, chỉ cần Nghệ Phong có thể bảo lưu tính mệnh của hắn, Nghệ Phong có thể tùy ý giáo huấn hắn, cho dù biến hắn thành nhân côn đều được.
Nghệ Phong không để ý tới nhãn thần của người này toát ra vẻ vô cùng kinh hãi, chân hắn lại giẫm mạnh nữa vào cánh tay người kia.
Đối với địch nhân, Nghệ Phong sẽ sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn độc ác nhất để hành hạ bọn chúng! Huống hồ, còn là tên đê tiện vô sỉ như thể này. Không phải hắn giả chết sao? Ta đây để ngươi chết thực!
Ngay khí cước bộ của Nghệ Phong tiếp xúc đến người kia, liền vang lên một tiếng vang trời.
- Dừng tay!
Nghệ Phong cười nhạt, không chút suy nghĩ. Cước bộ hung hăng giẫm xuống, không hề bị tiếng kêu lớn này ngăn lại. Cước bộ lưu loát, nhất thời khiển người kia đau đớn kêu một tiếng, tiếp đến hoàn toàn bất động.
Thanh âm thê thảm kia khiển mọi người rùng mình. Nhãn thần bọn họ nhìn Nghệ Phong cũng vô cùng kính nể.
Người vừa mới gọi dừng tay, căn bản không kịp ngăn cản, chỉ có thể nghe thấy tiếng gãy xương vang dội. Sau đó trông thấy Nghệ Phong khinh thường xoa xoa tay, quay đầu về phía hắn, thản nhiên nói:
- Vừa nãy ngươi kêu dừng tay?
Tư thái cao ngạo xem thường khiến sắc mặt Kiến Mộc Đáp biến ảo bất định, nhìn nhãn thần Nghệ Phong dính trên người chính mình. Trong lòng trở mình cuộn khởi sóng đào. Cổ Lạp là một ngũ hổ trong Hoa Hạ bang, mời hắn đến giúp. Cư nhiên đều nằm dưới tay thiếu niên này. Chuyện này rất ít khả năng, thế nhưng vẫn xảy ra như vậy.
Khi có người bàn tán Nghệ Phong gây phiền toái với bọn chúng. Hắn không nghĩ vậy, cho ràng chỉ là một học sinh càn rỡ tự đại muốn chết mà thôi. Thể nhưng, không lâu sau, lại có người nói với hắn, thiểu niên kia miễn cưỡng bình thủ với Cổ Lạp. Lúc này hắn mới để tâm. Bất quá, hắn biết rõ thực lực của Cổ Lạp, cũng không nghĩ hắn sẽ bị hại. Huống hồ, thực lực của thuộc hạ hắn cũng không thấp!
Thể nhưng, hắn không thể nghĩ tới, đi tới nay sẽ trông thấy cảnh tượng bất ngờ như vậy. Tràng cảnh đẫm máu này, khiến trong lòng hắn cảm thấy run run. Hắn biết, lúc này Hoa Hạ bang bọn họ hoàn toàn gặp phải phiền phức.
Cảm thụ được nhãn thần kia tập trung vào chính mình, tuy ràng Kiểm Mộc Đáp biết rõ đối phương kiệt lực. Thể nhưng hắn vẫn cảm thấy trái tim chính mình ngưng đọng lại. Điều này khiển hắn vô cùng nghẹn khuất.
Từ khi nào Hoa Hạ bang phải chịu vũ nhục và miệt thị như vậy?
Nghĩ vậy, Kiến Mộc Đáp không khỏi có chút bất đắc dĩ, ngũ hỗ còn lại tứ hổ đều đi làm nhiệm vụ, bằng không cũng không tới lượt tiểu tử này càn rỡ như vậy. Hiện tại thực lực của chính mình mới đạt tới Sư cấp tam giai.
Thực lực tam giai, theo lý thuyết tại học viện cũng được coi là người xuất sắc, điều này cũng khiến địa vị của hắn gần với ngũ hổ. Thế nhưng, dựa vào thực lực của hắn đối mặt với Nghệ Phong chắc chắn sẽ thất bại. Trong lòng hắn vân đảm chiến! Huống hồ, còn không biết rõ thực lực của ma thú kia!
- Là ngươi kêu ta dừng tay?
Thanh âm nhàn nhạt truyền tới tai Kiến Mộc Đáp.
Tuy rằng Kiến Mộc Đáp run sợ, nhưng nghĩ đến Nghệ Phong đã kiệt lực, hắn tiến về phía trước một bước nói:
- Đúng vậy! Chẳng lẽ bằng hữu không nghĩ chính mình ra tay quá độc ác sao? Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng Hoa Hạ bang chúng ta dê ăn hiếp sao?
Nghệ Phong cười lạnh một chút, không chút suy nghĩ, lại giâm mạnh xuống phía dưới. Tiếng gãy xương lại lần nữa vang lẽn.
Mọi người hít sâu một ngụm lương khí, sững sờ nhìn Nghệ Phong!
Hiển nhiên Nghệ Phong chỉ dùng hành động thực té để trả lời Kiến Mộc Đáp.
Kiến Mộc Đáp thấy câu nói của chính mình, càng khơi dậy hung tính trong lòng đối phương! Khuôn mặt anh tuấn của hắn lại tiếp tục biến sắc, nhãn thần âm trầm không gì sánh được nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, tuy rằng chính mình rất muốn giáo huấn đám người này một trận. Thế nhưng hắn cùng biết chính mình kiệt lực. Trừ khi dựa vào độc thuật, bằng không không thể làm được. Thế nhưng danh tiếng độc sư tại đại lục khiến hắn phải suy nghĩ.
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, từ từ khỏi phục đấu khí trong cơ thể, không hề để ý tới Kiến Mộc Đáp. Bước từng bước đi ra ngoài.
Thế nhưng, Nghệ Phong chưa bước được mấy bước, đã bị Kiến Mộc Đáp dùng thân thể ngăn lại.
Cước bộ Nghệ Phong không hề dừng lại, vẫn lảo đảo bước từng bước tiến về phía trước, giống như trước mắt không có ai.
Nhãn thần lạnh lùng, phối hợp cùng máu trẽn mặt đất kia nhiễm hồng khiến mọi người phát run. Tuy rằng cản trở Nghệ Phong, thế nhưng nhìn thấy Tiêm Kiếm Hổ trên tay Nghệ Phong, Kiến Mộc Đáp liền tránh sang một bên. Khi Nghệ Phong đi tới đám người cách đó không xa, quả thực vân không thể chịu nổi uy áp tinh thần như vậy. Tất thảy mọi người rẽ sang hai bẽn lui lại phía sau một bước.
- Hư...
Tư thái lùi bước này nhất thời để đám người vây xem quay về phía đám người Hoa Hạ Bang.
Thượng Quan Vũ Phượng trông thấy dáng vẻ này, cặp môi mềm mại hồng nhuận kia sít chặt lại, sắc mặt trắng bệch.
Người kiệt lực kia, cư nhiên dựa vào uy thế để bức lui người Hoa Hạ bang. Cổ ngạo khí bá đạo này, khiến nàng cảm thấy chính mình đau tận xương cốt.
Nữ tử lãnh ngạo thấy vậy, nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi. Đối với tính tình Thượng Quan Vũ Phượng mà nói: Nghệ Phong càng cường thế, e là nữ nhân này càng hối hận càng đau lòng!
Kiến Mộc Đáp nhìn bóng lưng Nghệ Phong lưu lại, hắn nghiến răng nghiến lợi. Tuy rằng muốn làm thịt Nghệ Phong, thế nhưng trong lòng vô cùng cố kỵ, trước hét không nói tới thực lực của ma thú kia bí ẩn khó lường. Ngay cả bản thân Nghệ Phong cũng tạo cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm, dường như chỉ cần chính mình xuất thủ, nhất định chính mình sẽ nằm tại chỗ này