Nhãn lực của Thánh Cấp cường hãn thế nào, chỉ là điều tra một chút đã nhìn rõ ràng tình huống của Nghệ Phong.
Trong giọng nói của Tiền bối Tà Tông, Nghệ Phong nghe được sự kinh hỉ, tuy không rõ ràng, nhưng Nghệ Phong cảm thấy là thật.
- Lần này tới Mộc thành, may mắn lĩnh ngộ.
Nghệ Phong nói.
- Tốt! Tốt!
Tiền bối Tà Tông cười ha ha:
- Vốn cho là ngươi có thể trước khi đạt tới Quân Cấp đỉnh phong có thể lĩnh ngộ toàn bộ đã rất tốt, không thể tưởng được lúc này ngươi đã làm được.
Tiền bối Tà Tông rất hiển nhiên hết sức cao hứng, tay vỗ hai cái lên bả vai Nghệ Phong.
- Bây giờ xem ra nguyên nhân ngươi trọng thương là vì Ngũ Hành tương khắc phải không?
Tiền bối Tà Tông nhìn Nghệ Phong cười cười hỏi.
- Đúng vậy! Ngẫu nhiên vận dụng đấu khí, làm cho đấu khí trong cơ thể giao thoa hỗn loạn, bị trọng thương. Hiện tại ngay cả đấu khí cùng Nhiếp Hồn Thuật cũng không dám sử dụng.
Nghệ Phong cười khổ nói.
Tiền bối Tà Tông cười ha ha:
- Không sao, một ít vết thương nhỏ mà thôi, một thời gian nữa có thể điều dưỡng tốt. So với việc Ngũ Hành tề tụ, cho dù ngươi bị thương gấp trăm lần như vậy cũng đáng. Bất quá, lúc này ngươi bị thương là bởi vì không bế quan tìm hiểu Ngũ Hành, chờ ngươi lĩnh ngộ được khống chế Ngũ Hành rồi, sẽ không xuất hiện vấn đề này nữa.
Nghe Tiền bối Tà Tông tự tin nói như vậy, đáy lòng Nghệ Phong thở dài một hơi. Hắn chỉ sợ Ngũ Hành luôn tương khắc, vậy thì chính là bi kịch rồi.
- Cho nên vãn bối lần này mới trở lại Thánh Địa, muốn bế quan tại đó.
Nghệ Phong cung kính nói.
- Ừ! Thánh Địa xác thực thích hợp nhất cho tình huống hiện tại của ngươi. Ha ha, huống chi tại đó, có một người cũng hiểu Ngũ Hành, ngươi có thể tùy thời thỉnh giáo cho hắn.
Tiền bối Tà Tông cười nói.
- Ngài nói là Triệu lão?
Nghệ Phong hỏi.
Tiền bối Tà Tông gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị nói điều gì thì sắc mặt lão chợt biến đổi. Tóm lấy Nghệ Phong, lão nói:
- Một lát nữa ngươi đừng lên tiếng, có một vài lão gia hỏa đang tới nơi này.
Khi Nghệ Phong còn chưa phản ứng gì thì tiền bối Tà Tông đã bắt lấy Nghệ Phong bay lên bầu trời, trong chớp mắt, Nghệ Phong cùng đối phương đã biến mất.
Mà ngay khi hai người Nghệ Phong biến mất thì hai lão nhân râu trắng lập tức xuất hiện tại bên cạnh thi thể hai người Quỷ Đồ, nhìn hai cỗ thi thể cùng đã sơn mạch thành bình địa, lại tiếp tục nhìn thoáng qua một ít huyết dịch đỏ tươi, một lão giả trong đó nói:
- Lão gia hỏa Tà Tông kia vừa ở đây, tại đây còn lưu lại khí tức của hắn, bất quá hắn không ra tay, nhưng lại có tinh huyết của hắn.
- Tinh huyết? Lão gia hỏa kia cam lòng đem tinh huyết cho người khác? Một giọt tinh huyết đủ để cho hắn không thể tăng thực lực dù chỉ một chút trong một hai năm. Hắn thực sự cam lòng cho đi sao?
Một lão giả hừ một tiếng nói.
- Ha ha! Lão gia hỏa, ngươi cũng không nên nhạo báng người khác như thế. Không phải ngươi cũng cho tằng tôn của ngươi một giọt tinh huyết sao?
Lão giả còn lại nói với giọng mỉa mai:
- Bất quá, tuy lão gia hỏa này không phải trực tiếp ra tay, nhưng cũng không thể khiến hắn quá khoái hoạt, không chỗ cố kỵ. Tà Tông đã có một Liễu Nhiên xé rách hiệp nghị rồi.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể làm gì được hắn sao? Đừng nói hắn chỉ là vận dụng một giọt tinh huyết, cho dù hắn tự mình ra tay, chúng ta liên thủ cũng không nhất định có thể chém giết hắn.
Một lão giả hừ một tiếng nói.
- Chém giết hắn thì không thể nào, nhưng cho hắn một chút phiền toái nhỏ, khiến cho hắn cố kỵ thì vẫn có thể làm được. Không thể để cho hắn quá dễ dàng, bằng không hắn lại cứ tưởng khi dễ được chúng ta.
Lão giả hừ một tiếng nói.
Lão giả kia trầm mặc một hồi, lập tức gật đầu nói:
- Muốn cho hắn gây một ít áp lực. Vậy thì cho hắn một ít áp lực, không thể để hắn quá mức hung hăng càn quấy.
- Ha ha. Cho dù là ai cũng không ngờ tới, người thanh niên năm đó ngay cả chúng ta cũng không xem trọng lại có thể phát triển đến tình trạng này. Được rồi, chỉ cần hắn không gây phiền toái lớn thì cứ để cho hắn nháo đi. Dù sao cũng phải để cho hắn phát tiết thoáng một chút, nếu thật bức điên một Thánh Cấp thì hậu quả so với chuyện hắn náo loạn càng nghiêm trọng hơn.
Lão giả thở dài bất đắc dĩ một hơi, không thể tưởng được đối phương có thể phát triển đến trình độ sánh vai cùng hắn, khiến cho bọn hắn cũng không thể không kiêng nể.
Lão giả kia nghĩ một hồi, cuối cùng cũng gật đầu. Đạt tới cấp độ như bọn hắn thì xem người khác chỉ như con sâu cái kiến. Nếu muốn phát tiết bằng cách giết một ít con sâu cái kiến, vậy cứ để cho hắn giết đi. Dù sao hắn cũng là Thánh Cấp, đặc quyền bực này vẫn có, mặc dù bọn hắn có là thế lực đối địch cũng vậy.
- Nghe nói, Tà Đế thế hệ này là kinh thế chi tài, so với năm đó còn mạnh hơn vài phần. Chắc hẳn là hắn vừa mới vận dụng tinh huyết.
Lão giả nói ra nghi vấn.
- So với đời trước còn mạnh hơn vài phần?
Tên còn lại nhíu mày, lập tức nói:
- Ta ngược lại là chưa từng nghe nói.
- Trở về ngươi cho người tìm tòi một ít tin tức là được. Tin tức của hắn ngược lại là không khó tìm. Ha ha, nếu là thật khả năng xuất hiện kế tiếp thì ngược lại có thể thi triển thủ đoạn giết hắn trước. Không thể ngồi nhìn Tà Tông lớn mạnh được.
Lão giả hung ác nói.
- Uhm! Chuyện này sẽ thông báo cho bọn thủ hạ đi làm.
Lão giả còn lại nói ra.
- Đi thôi! Với tốc độ của lão gia hỏa kia, chúng ta có muốn đuổi cũng không kịp. Nên trở về tìm hắn gây phiền toái thì hơn.
Lão giả nhún nhún vai, cực kỳ bất đắc dĩ nói.
Tiếng nói của hắn vừa dứt thì bóng người của hắn biến mất, lão giả kia đồng dạng cũng biến mất, không gian một lần nữa chìm vào sự yên tĩnh.
...
Cũng không biết đã qua bao lâu, nguyên bản đám người Cát đại thúc trốn đi rất xa lại quay ngược trở lại đây. Khi bọn hắn nhìn sơn mạch bị san thành bình địa còn hoài nghi phải là đi nhầm đường rồi hay không. Thế nhưng, khi bọn hắn nhiều lần xác nhận, vững tin không đi sai thì nguyên một đám nhịn không được hít thật sâu một hơi khí lạnh. Bọn hắn không thể nào lý giải, rốt cuộc là lực lượng gì có thể san cả tòa sơn mạch này thành bình địa.
Đồng thời, đáy lòng không khỏi lo lắng cho Nghệ Phong. Dưới cỗ lực lượng kinh khủng này, hắn còn có thể bình yên không bị thương chút gì sao?
Đám người Cát đại thúc phát hiện thi thể hai người Quỷ Đồ liền bước nhanh tới, khi bọn hắn chứng kiến thi thể là Quỷ Đồ thì hai mặt nhìn nhau. Đáy lòng ngược lại thở dài một hơi, chỉ có điều vẫn mang theo một tia sầu lo.
...
Mà dưới sự trợ giúp của tiền bối Tà Tông, Nghệ Phong rất nhanh liền trở về Thánh Địa. Tốc độ của đối phương khiến cho Nghệ Phong cảm tháy sợ hãi và thán phục không thôi. Phảng phất di chuyển trực tiếp trong không gian, khái niệm khoảng cách dưới chân của hắn không ý nghĩa gì cả.
Tiền bối Tà Tông nhìn bộ dáng ngốc trệ của Nghệ Phong khẽ cười nói:
- Chỉ cần ngươi đạt tới Thánh Cấp cũng sẽ có loại tốc độ này, hơn nữa ngươi có được Ngũ Hành, e rằng sẽ còn nhanh hơn ta.
Nghe được câu này, vẻ hâm mộ của Nghệ Phong giảm bớt rất nhiều, cười cười với tiền bối Tà Tông.
Tiền bối Tà Tông đặt Nghệ Phong ở Thánh Địa, nói với Nghệ Phong:
- Tự ngươi đi đến nơi đó đi. Ta còn phải đối mặt với áp lực từ những lão gia hỏa kia.
- Uhm!
Nghệ Phong gật đầu, sau khi đưa mắt nhìn hắn rời khỏi, liền trực tiếp đi tới Vũ Kỹ Các.