- Nếu như để Hoàng đế biết được những chuyện xảy ra giữa ta và ngươi, cho dù hắn bao dung với ta tới đâu cũng sẽ không bỏ qua cho hai chúng ta. Với thực lực của ngươi hiện tại, còn chưa thể chống đỡ được sự truy sát của đế quốc.
Điệp Vận Du rất sợ! Từ nỗi lòng không thể quên được Nghệ Phong, nàng biết, mình và hắn càng lún càng sâu. Bản thân nàng có thể khiến lão gia hỏa kia cố kỵ vài phần, nhưng Nghệ Phong lại tuyệt đối không phải như vậy. Mặc dù hiện tại ở Thúy Lâm Các nàng có thể bảo đảm lão gia hỏa kia không phát hiện được gì, nhưng với xu thế càng ngày càng mãnh liệt thế này, thực sự là giấy không thể gói được lửa!
Nghệ Phong tất nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Điệp Vận Du, nhưng hắn có thể bởi vì chút uy hiếp này mà buông bỏ nữ nhân xinh đẹp trước mặt sao? Đáp án hiển nhiên là không có khả năng. Nghệ Phong chưa bao giờ cho rằng mình là một kẻ nhát gan vô trách nhiệm.
- Điệp tỷ tỷ yên Tử Âm đi! Hoàng đế mà nàng nói e rằng không sống được ba tháng nữa đâu!
Nghệ Phong nói:
- Hắn trúng một loại độc, trong thiên hạ rất ít người có thể giải được. Tuy rằng hắn là đế vương, nhưng ta không cho rằng hắn có thể tìm người giải được loại độc này!
Điệp Vận Du nghe Nghệ Phong nói nhất thời kinh hãi:
- Cái gì? Ngươi nói hắn trúng độc sắp chết? Không được! Lão gia hỏa kia tuyệt đối không thể chết được!
Nghệ Phong thấy Điệp Vận Du đột nhiên trở nên kích động, không khỏi nghi hoặc nói:
- Tại sao Điệp tỷ tỷ không hi vọng cừu nhân của mình chết đi?
Điệp Vận Du trừng mắt liếc Nghệ Phong nói:
- Lão gia hỏa này đương nhiên phải chết, nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại. Nếu lão ta chết, ta gặp phải phiền toái rất lớn!
Điệp Vận Du nói khiến Nghệ Phong càng thêm nghi hoặc, quay sang nàng hỏi:
- Điệp tỷ tỷ có thể nói rõ hơn chút được không?
Điệp Vận Du hít sâu một hơi nói:
- Nếu hắn chết, vị trí đế vương sẽ thuộc về một trong các Hoàng tử. Đến lúc đó, lực lượng của sư môn ta và lực lượng Hoàng thất cũng sẽ bị Hoàng tử nắm giữ. Nếu như kẻ lên ngôi Hoàng đế này là cừu nhân lớn nhất của ta, ngươi cho rằng hắn có thể buông tha ta sao? Tuy rằng ta tự tin có vài phần thực lực, nhưng cũng không chống đỡ nổi lực lượng của Hoàng thất! Lão gia hỏa này sống lại không như vậy. Tuy rằng lão đối với ta phòng bị vạn phần, nhưng ta vẫn có biện pháp thôn phệ thế lực của hắn. Hừ, ta muốn khi hắn chết, đều chết không nhắm mắt!
Điệp Vận Du nói khiến trán Nghệ Phong không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nữ nhân trả thù, còn kinh khủng hơn nam nhân gấp vạn lần.
- Không ngờ Điệp tỷ tỷ còn có thủ đoạn thôn tính thế lực Hoàng thất.
Câu nói của Điệp Vận Du khiến Nghệ Phong kinh ngạc nhìn nàng. Thôn tính thế lực Hoàng thất là thủ đoạn yêu cầu cao độ cỡ nào? Không ngờ một phi tử như nàng lại có thể làm được.
- Chỉ khi lão gia hỏa kia nắm trong tay lực lượng Hoàng thất, ta mới có biện pháp. Nếu như đổi là một trong các Hoàng tử thì lại không được. Hơn nữa tân hoàng đế kia nhất định vin vào nguyên nhân ta là phi tử tiền triều mà trắng trợn cướp đoạt thế lực trong tay ta. Cho nên lão gia hỏa này không thể chết được, ít nhất không thể chết trước khi kế hoạch của ta thành công!
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong nói.
- Kế hoạch kia của Điệp tỷ tỷ phải mất bao lâu?
Nghệ Phong hiểu rất rõ ràng tình trạng sức khỏe của Trạm Lamg Hoàng đế. Cho dù giúp hắn giải độc, hắn cũng chỉ có thể sống được nhiều nhất ba năm mà thôi.
Điệp Vận Du không chắc chắn nói:
- Khoảng trên dưới hai năm!
Nghệ Phong nghe Điệp Vận Du nói như vậy không khỏi thở phào một hơi, đồng thời không nhịn được hỏi:
- Kế hoạch của Điệp tỷ tỷ là gì vậy? Nói không chừng ta có thể giúp được gì đó!
Điệp Vận Du thở dài một hơi nói:
- Ta có một sư phụ, từ nhỏ đã cực kỳ yêu thương ta. Trước khi ta vào cung, nàng vẫn luôn bảo vệ ta. Thế nhưng tuy nàng là Tông chủ, lại vẫn không ngăn trở được quyết định của Trưởng lão viện. Quyền lên tiếng của sư phụ ta ở tông môn ít đến đáng thương. Sư môn của ta vẫn xem hoàng thất như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó. Cho nên ta có thể mượn lực lượng của Hoàng thất, nhằm thay đổi địa vị của sư phụ ta, đồng thời cũng là tìm đường lui cho chính mình.
Nghệ Phong nghe tới đây đã có chút minh bạch. Kế hoạch của Điệp Vận Du chính là mượn lực lượng của Hoàng thất áp chế tông môn bọn họ, sau đó để nàng và sư phụ thực sự nắm tông môn trong lòng bàn tay!
- Ừ! Nếu là như vậy, để hắn sâu lâu thêm một thời gian nữa đi!
Nghệ Phong nói. Điều này đối với mình cũng có chỗ tốt.
Điệp Vận Du bỗng nhiên nhìn Nghệ Phong một cách cổ quái, nói:
- Sao ngươi lại biết lão gia hỏa kia trúng độc? Chẳng lẽ chất độc đó là do ngươi phóng?
Nghệ Phong cười ha ha nói:
- Bản sự của ta vẫn chưa có lớn như vậy a! Chỉ là lần trước hắn triệu kiến một người trong nhà ta, ta đi cùng nên phát hiện ra thôi.
Điệp Vận Du nhíu nhíu mày nói:
- Nếu như vậy, đây chắc chắn là do một trong các vị Hoàng tử ra tay.
- Hẳn là không sai đâu. Hoàng đế chết, chỉ có các Hoàng tử là được lợi lớn nhất. Hắc hắc, lão gia hỏa này mệnh cũng khổ a! Lại bị chính nhi tử của mình mưu sát. Đây có phải một loại châm chọc hay không?
Nghệ Phong có chút hả hê cười nói.
Điệp Vận Du trừng mắt liếc Nghệ Phong:
- Loại chuyện này tại Hoàng gia là rất bình thường. Chỉ là, càng như vậy lại càng không thể để lão gia hỏa này chết được! Hắn chết đi, lợi ích lớn nhất sẽ thuộc về Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử. Hai người này ta đều không thích!
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức quay sang Điệp Vận Du hỏi:
- Vậy Điệp tỷ tỷ hi vọng vị Hoàng tử nào ngồi lên ngôi vị Hoàng đế?
Điệp Vận Du suy nghĩ một chút mới trả lời:
- Nếu như bắt buộc phải chọn một người, thì Tam hoàng tử, nhi tử duy nhất của Hoàng hậu là có thể.
Điệp Vận Du cũng có tính toán của mình. Không chỉ mối quan hệ giữa nàng và Hoàng hậu vô cùng tốt, hơn nữa Tam hoàng tử cũng là một người thông minh. Nếu như sinh sớm thêm mấy nắm, thành tựu so với hai Hoàng tử kia cũng sẽ không kém bao nhiêu.
- Tam hoàng tử? Chính là Tam Hoàng tử tầm thường vô vị kia? Hình như thế lực của hắn so với hai vị ca ca của mình kém không ít?
Nghệ Phong nói.
Điệp Vận Du gât đầu:
- Tuy nhiên ngươi cũng không nên xem thường hắn. Hắn là người có chí lớn! Con trai Hoàng hậu sao có thể là loại ngu muội hèn nhát? Chì vì bỏ lỡ thời cơ tốt, cho nên chỉ có thể ẩn nhẫn thành lặng lẽ vô vi mà thôi.