- Tĩnh Vân Tông ta thất bại!
- Đánh? Còn đánh cái gì nữa? Ngay cả Vương cấp cũng thất bại rồi, chẳng lẽ còn đợi nàng tự mình ra tay, nàng không gánh nổi cái xú danh này!
Hô..
Mọi người thở phào một hơi, rốt cục quyết chiến cũng hạ màn. Nhớ lại bốn trận chiến vừa này, mọi người vẫn còn có chút mơ màng. Ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong tràn đầy kính nể. Những người mà hắn đả bại đều là những nhân vật hiển hách của Tĩnh Tông, đủ để thấy được cuộc chiến của Nghệ Phong mang đến rung động cỡ nào.
- Phong ca ca, chúng ta xuống núi đi!
Thi Đại Nhi đỡ lấy Nghệ Phong, nàng cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở đây nữa, dù sao vẫn là đang ở trên địa bàn của người ta, cuối cùng nàng vẫn còn có chút cố kỵ, nếu là một thân một mình thì nàng không sợ, nhưng không thể không suy nghĩ cho Nghệ Phong đang suy yếu.
- Đợi một chút!
Lăng Ngọc Nhã đột nhiên hô lớn. Thanh âm tựa như bóp nghẹt trái tim mọi người.
- Ha ha, uy nghiêm của Tĩnh Vân Tông thật lớn, chẳng lẽ còn muốn lưu lại thiếu gia nhà chúng ta hay sao?
Tần thúc bước lên phía trước một bước, có chút châm chọc nói, kỳ thực đến trận chiến thứ tư hắn đã muốn ra tay rồi, chỉ có điều thấy Nghệ Phong vẫn còn có thể ứng phó cho nên ẩn thân ở một bên.
Lăng Ngọc Nhã không nhìn Tần Thúc, ánh mắt chiếu thẳng lên trên người Nghệ Phong.
- Hi hi, chẳng lẽ Tĩnh Vân Tông muốn tiêu diệt người Thánh Tông chúng ta? Đây chính là khí độ của Tĩnh Vân Tông?
Thi Đại Nhi cười khanh khách nói, nhưng ngọc thủ đã nắm chặt, bắt đầu vận chuyển đấu khí.
Lăng Ngọc Nhã không nói gì ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía Nghệ PHong, không buồn không vui.
- Thiếu gia, ngài cùng ta xuống núi, để ta coi xem, Tĩnh Vân Tông làm cách nào để cản bước ngài?
Tần thúc quét mắt nhìn Lăng Ngọc Nhã, hắn muốn xem một chút, người mà tiểu thư muốn dẫn đi, nàng làm cách nào để cường thế lưu lại. Trạm Lam viện trưởng cũng nhìn về phía Lăng Ngọc Nhã, ánh mắt đầy cổ quái. Không rõ Lăng Ngọc Nhã đang muốn làm gì? Tình hình như vậy, nàng vẫn còn muốn cường thế lưu Nghệ Phong lại? Đừng nói người Thánh Tông tuyệt đối sẽ không ngồi yên, chỉ cần Liễu Nhiên xuất hiện là nàng cũng lãnh đủ rồi, huống chi hiện tại còn có thêm người Tần gia tham dự vào. Tần gia tuyệt đối là một con quái vật khổng lồ, ngay cả Học viện Trạm Lam cũng không muốn trêu trọc vào.
Đúng lúc khí thế đang vô cùng căng thẳng, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước người Nghệ Phong, cao quý trang nhã, dáng người yểu điệu, khuôn mặt tuyệt mỹ, hoàn mỹ đến tận cùng. Sự xuất hiện của nàng khiến cho mọi người đều cảm thấy một cảm giác kinh diễm, chỉ có điều nhìn thấy gương mặt kia, tất cả đều cảm thấy hoảng hốt:
- Tại sao là nàng? Tĩnh Vân Tông đến cùng đang muốn làm cái gì?
Thi Đại Nhi chứng kiến nữ tử tuyệt sắc không thua kém gì nàng, hơn nữa so với nàng còn thành thục cao quý hơn, trong lòng chợt cảm thấy hoảng hốt: Chẳng lẽ Tĩnh Vân Tông thực sự muốn ra tay? Trữ Huyên nhìn lướt qua Nghệ Phong, chợt thở dài một tiếng, nàng đã đáp ứng Nghệ Phong sẽ đến giác đấu trường, nhưng thực không ngờ hắn lại là nhân vật chính trong lần quyết đấu này, nàng cùng Ngu Phi lặng lẽ đứng ở một góc, sớm đã bị thực lực Nghệ Phong thi triển ra chấn kinh rồi.
Trữ Huyên vẫn còn nhớ rõ, lần thứ nhất nhìn thấy Nghệ Phong, hắn vẫn yếu ớt đến đáng thương, nhưng mà không ngờ bây giờ đã có thực lực khiêu chiến Vương cấp. Tốc độ phát triển như vậy thực sự quá kinh khủng. Trữ Huyênh không muốn đứng ra, nhưng không biết vì sao, hôm nay sư bá của nàng mười phần khác thường. Một mực không ngừng phạm sai lầm, lúc này còn muốn cường thế lưu Nghệ Phong lại. Trữ Huyên không biết là vì Lăng Ngọc Nhã hay là vì sợ Nghệ Phong bị tổn thương, cuối cùng nhịn không được liền xuất hiện. Tần thúc quan sát nữ tử đứng trước mặt, ánh mắt tràn đầy cảnh giác, vẫn chuyển đấu khí trong cơ thể. Chẳng lẽ Tĩnh Vân Tông muốn xuất động nữ nhân khủng bố này tới thu thập Nghệ Phong hay sao?
Tất cả mọi người cũng hai mắt nhìn nhau, quan hệ giữa tông môn của Trữ Huyên cùng Tĩnh Vân Tông mọi người đều biết, Trữ Huyên đột nhiên xuất hiện? Chẳng lẽ là muốn thay mặt Tĩnh Vân Tông sao? Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc, Nghệ Phong chợt vươn tay đặt trên bả vai Tần thúc nói:
- Tần thúc! Không sao đâu! Ngài cứ đứng qua một bên đi!
- Thiếu gia!
Tần thúc nhìn Nghệ Phong hô lên, quan hệ giữa nữ nhân này cùng Tĩnh Vân Tông mọi người đều biết, lúc này xuất hiện ở đây, hắn sao dám không đề phòng.
- Không có chuyện gì đâu, Tần thúc!
Tần thúc chứng kiến biểu lộ kiên định của Nghệ Phong, hắn có chút nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn lui qua một bên. Nghệ Phong vỗ vỗ Thi Đại Nhi ý bảo nàng buông tay ra không cần đỡ hắn, Thi Đại Nhi hơi ngập ngừng một chút, nhưng cuối cùng vẫn buông tay ra, Nghệ Phong lết từng bước trầm trọng, đi thẳng đến trước mặt Trữ Huyên, hành động này khiến cho toàn bộ mọi người đổ mồ hôi hột vì hắn.
- Ta còn tưởng rằng nàng sẽ không tới?
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên cười nói, thân thể vô lực, cước bộ run rẩy thiếu chút nữa ngả ngửa ra. Trữ Huyên nóng ruột vội vàng tiến lên đỡ lấy Nghệ Phong, vô cùng lo lắng hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Bốn phía xôn xao, cả đám sững sờ nhìn cảnh này: trời ạ, Trữ Huyên tôn quý cũng biết đỡ người? Không phải nàng cùng Tĩnh Vân Tông có quan hệ mờ ám hay sao? Sao lại đối với một đệ tử Thánh Tông khác thường đến như vậy?
Tần thúc cùng Thi Đại Nhi liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương thấy được vẻ kinh ngạc.
- Bọn họ đang diễn trò sao?
Nghệ Phong cười nói:
- Ha ha, ta quên nói cho nàng biết, ta là người của Thánh Tông. Chỉ có thể mượn cơ hội này nói cho nàng biết mà thôi!
- Ta đã biết!
Ánh mắt Huyên có chút phức tạp, nàng hít sâu một hơi, thản nhiên nói.
Nghệ Phong cười cười, cũng không tiếp tục nói chuyện, hắn rất rõ ràng thanh danh của Thánh Tông. Trong lòng đám người tự xưng là danh môn chính phái này, Thánh Tông chính là đại biểu cho tà ác. Kẻ nào kẻ nấy đều hô hào đòi đại biểu cho chính nghĩa tiêu diệt Thánh Tông, bằng không dùng thực lực của Tĩnh Vân Tông, sao có thể đối kháng lại toàn bộ Thánh Tông. Tuy rằng Nghệ Phong không biết tông môn của Trữ Huyên là gì, nhưng chắc hẳn là danh môn chính phái trên địa lục, đối với người Thánh Tông không có chút hảo cảm nào.
Lăng Ngọc Nhã không hiểu vị sư điệt xinh đẹp tuyệt mĩ này đang làm cái gì? Nhưng lúc này nàng cũng không bận tâm đến chuyện này, chỉ nhìn Nghệ Phong nói.
- Trở về nói cho Liễu Nhiên, Ngọc Nhã xin lỗi hắn, bất quá sau ngày hôm nay, ân oán giữa hắn cùng ta đã hoàn toàn thanh toán xong. Ngọc Nhã cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt.
Một câu này lập tức khiến cho Nghệ Phong nhếch môi nở một nụ cười cổ quái. Đám người Trạm Lam viện trưởng nghe được lời này, người nào người nấy đều nở một nụ cười mười phần ý vị thâm trường.
- Có ý tứ, rất có ý tứ. Thực muốn chứng kiến bộ dáng Liễu Nhiên khi nghe được lời này.
Lăng Ngọc Nhã một lần nữa nhìn lướt qua Nghệ Phong, sau đó quay đầu không nói lời nào nữa. Huyên chợt nói:
- Sư bá, Trữ Huyên sẽ Nghệ Phong mang đi, thỉnh sư bá tha thứ!
Nói xong, Trữ Huyên ôm theo Nghệ Phong, bay xuống dưới chân núi.
- Thiếu gia!
Tần thúc hoảng hốt, vội vàng chặn đường Trữ Huyên, Tần thúc biết rõ thân phận người Thánh Tông của Nghệ Phong, hắn làm sao có thể an tâm để cho Trữ Huyên không rõ lai lịch mang Nghệ PHong đi.
- Tần thúc!
Nghệ Phong hô lên, lắc đầu nói.
- Nàng sẽ không thương hại ta đâu!
Tình huống lúc này, do Trữ Huyên mang Nghệ Phong đi là thích hợp nhất, bằng không Nghệ Phong trọng thương, nhiều người như vậy đều thấy được, mà Tĩnh Vân Tông đã mất hết mặt mũi. Có lẽ Lăng Ngọc Nhã sẽ không làm khó Nghệ Phong, nhưng người Tĩnh Vân Tông vì tức giận muốn kiếm chuyện với hắn cũng không phải là không được. Nhưng Trữ Huyên là ai? Dùng thân phận, thực lực cùng quan hệ với Tĩnh Vân Tông, nàng muốn dẫn đi một người? Lăng Ngọc Nhã không mở miệng, ai dám dị nghị? Chỉ là Lăng Ngọc Nhã đối với vị sư điệt trên danh nghĩa này, nàng có thể đơn giản mở miệng ngăn cản cùng trách cứ sao?
Tần thúc chứng kiến Nghệ Phong rất nghiêm túc, lúc này mới mở miệng nói
- Thiếu gia, ngài cẩn thận!
Trữ Huyên thấy Tần thúc tránh qua một bên, thân ảnh nàng lóe lên vài lần đã biến mất trong tầm mắt mọi người. Lăng Ngọc nhã nhìn qua một màn này, biểu lộ vô cùng phức tạp, động dạng sắc mặt của tất cả mọi người cũng trở nên vô cùng cổ quái.