Đối với hạt châu có thể hấp thu hồn lực, Nghệ Phong rất có hứng thú. Nếu như hắn có thể làm được giống như vậy thì thực lực của hắn sẽ có bước nhảy vọt về chất!
Tựa hồ Điệp Vận Du cũng không nhớ tới lời phó viện trưởng nhắc nhở nàng, thấy Nghệ Phong chuẩn bị tới học viện nàng cũng dặn dò lần thứ hai Nghệ Phong không nên quá cứng rắn với Hoa Hạ bang. Nhưng nhìn thái độ tùy ý đáp lại của Nghệ Phong nàng cũng hiểu nếu gặp tình huống giống lần trước Nghệ Phong tuyệt đối vẫn làm như vậy. Dù sao với thực lực của hắn hiện giờ muốn chống lại đám Hoa Hạ bang cũng không đến nỗi bị thua!
...
Trước khi tới nơi ở của Quái lão đầu có thể gặp được Nghệ Lưu khiến Nghệ Phong cảm thán một phen. Trạm Lam học viện có phải là quá nhỏ bé, đi đâu cũng có thể gặp được người quen!
Đương nhiên Nghệ Phong không biết sau hai lần Nghệ Lưu chờ hắn, mỗi lần không có việc gì đều tới đây một chút. Đối với đệ đệ khiến cả học viện bàn tán đúng là hắn không có biện pháp nào. Trong mắt hắn, Nghệ Phong đã trở nên vô cùng thần bí, hơn một tháng không thấy nhân ảnh, hắn tới nhà ngoại công tìm cũng không thấy.
Mà người trong học viện muốn tìm Nghệ Phong cũng rất nhiều, thế nhưng cũng không thấy hắn đâu cả!
- Nhị đệ, có thể cho ta biết chỗ ở của đệ hay không? Chung quy cũng không thể để mỗi lần ta muốn tìm đều phải ngồi ở đây chờ đợi?
Nghệ Lưu bất đắc dĩ nhìn Nghệ Phong nói.
- Ách...
Nghệ Phong không khỏi phì cười, hóa ra không phải học viện này nhỏ mà là Nghệ Lưu đã chờ hắn tại đây.
- Đại ca, không phải huynh ở đây chờ ta hơn một tháng đấy chứ? Huynh đúng là ngưu bức!
Nghệ Phong quả thực bội phục sự kiên trì của Nghệ Lưu. Nếu như là hắn ở một chỗ một hai ngày cũng đã không chịu nổi.
- Biến...
Nghệ Lưu cắt ngang lời Nghệ Phong, rất bất mãn với cách dùng từ đó.
- Ta không điên đến mức đó. Chỉ thỉnh thoảng không có việc gì làm ta mới tới đây dạo, xem có thể may mắn gặp được đệ hay không!
- Ha ha, nói đi? Huynh có việc gì tìm ta?
Nghệ Phong nhìn Nghệ Lưu, không nói nhiều lời vô ích, hắn biết Nghệ Lưu tìm hắn tuyệt đối là có việc.
Nghệ Lưu nghiêm túc nói:
- Nhị đệ, đệ cẩn thận một chút. Tứ hổ của Hoa Hạ bang đã trở lại, chúng tuyên bố muốn phế đệ!
- Là việc này?
Nghệ Phong ngạc nhiên nhìn Nghệ Lưu nói. Hắn không ngờ vì một việc cỏn con như vậy mà Nghệ Lưu lại ở đây chờ hắn hơn một tháng.
Nghệ Lưu trừng mắt, đầy bất mãn nói:
- Chẳng lẽ còn chuyện gì khác? Việc này còn nhỏ nữa sao?
Nghệ Phong trợn tròn mắt, không nhìn đại ca. Đối với việc này hắn sớm đã đoán được, hơn nữa cũng không để trong lòng. Sớm muộn gì chúng cũng đến tìm mình gây phiền phức, mà mình cũng muốn tới tìm chúng gây phiền phức!
- Được rồi, nếu như không còn việc gì thì ta đi trước!
Nghệ Phong cắt ngang, bất đắc dĩ nói.
- Này, đệ có nghe rõ lời ta nói hay không. Ngũ hổ của học viện đó. Nếu như chúng tới tìm đệ gây phiền phức thì cuộc sống sau này của đệ không dễ chịu rồi!
Nghệ Lưu có chút sốt ruột, đau đầu với bộ dạng phớt lờ của Nghệ Phong.
- Đệ biết rồi!
Nghệ Phong gật đầu, thế nhưng nét mặt của hắn đã nói cho Nghệ Lưu biết hắn không hề để nó vào trong lòng.
- Đệ...
Nghệ Lưu còn chưa nói xong thì Nghệ Phong đã ngắt lời:
- Được rồi, ta đã biết! Chỉ là năm con côn trùng mà thôi, có thể gây lên sóng gió gì?
Một câu nói khiến khóe miệng Nghệ Lưu co quắp. Hắn nhìn Nghệ Phong cắn răng nói:
- Đệ giỏi lắm!
Dám gọi ngũ hổ là ngũ trùng, tiểu tử này quá càn rỡ rồi! Nếu như lời này truyền tới tai người khác thì e rằng học viện sẽ chấn động.
Cuối cùng Nghệ Lưu chỉ đành thở dài một hơi, nhìn Nghệ Phong cười khổ nói:
- Dù sao đi nữa cẩn thận vẫn hơn. Ngũ hổ là học viên bạch kim, thực lực cũng không phải tầm thường!
Nói xong Nghệ Lưu cũng không biết nói gì thêm, vỗ vỗ vai Nghệ Phong chuẩn bị rời khỏi. Hắn cảm thấy đệ đệ thần bí ngày càng xa cách mình hơn.
- Đại ca, chờ một chút!
Thấy thần thái của Nghệ Lưu, Nghệ Phong mỉm cười kêu lên, lấy một đống đan dược từ trong nạp linh giới ra đưa cho Nghệ Lưu, nói:
- Đại ca cầm những đan dược này đi. Chúng có ích với đại ca!
Từ tên đan dược tỏa ra mùi thơm ngát khiến Nghệ Lưu ngẩn ngơ tại chỗ, hai mắt trợn trừng, miệng há hốc.
Rất lâu sau, Nghệ Lưu rung động nói:
- Nhị đệ, không phải là đệ đánh cướp y sư cao cấp đó chứ? Đệ điên rồi! Ngay cả y sư cao cấp cũng dám cướp?
- Phi...
Nghệ Phong khinh bỉ nhìn Nghệ Lưu, nói rất mơ hồ:
- Bản thiếu gia là người thiện lương, sao có thể làm ra chuyện đánh cướp được!
- Thế nhưng...
Nghệ Lưu nhìn chằm chằm vào đan dược trong tay Nghệ Phong. Tất cả đều là đan dược cao giai nha, nếu đem bán tuyệt đối trị giá trăm vạn!
- Chẳng lẽ không thể là bản thiếu gia luyện chế hay sao?
Nghệ Phong trợn trừng mắt, bất đắc dĩ nói với Nghệ Lưu.
- Ta nhổ vào! Nhị đệ, đệ có khoác lác cũng đừng đến mức vậy. Tuy ta biết y thuật của đệ không kém nhưng cũng không thể đạt tới y sư cao cấp được!
Nghệ Lưu cho rằng Nghệ Phong mạnh miệng, không nhịn được nói.
Nghệ Phong bất đắc dĩ nhún vai. Tại sao ta nói thật không ai chịu tin? Xem ra từ nay về sau phải nói dối nhiều hơn, đây chính là các người ép ta biến chất, tất cả đều là lỗi của các người!
- Nếu đại ca không cần thì ta nhận lại!
Nghệ Phong giả bộ chuẩn bị thu hồi đan dược vào nạp linh giới.
- Hả...
Nghệ Lưu nhanh tay đoạt lấy. Chỉ có đồ ngu mới không cần! Có những đan dược này thực lực của hắn sẽ tăng một bậc, đến lúc đó muốn tán gái chẳng phải dễ như trở bàn tay.
Nghệ Phong thấy vậy cũng chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Những đan dược này là hắn luyện chế riêng cho Nghệ Lưu, rất thích hợp với thực lực hiện giờ của Nghệ Lưu.
Có Tử Âm và Điệp Vận Du cung cấp dược liệu, Nghệ Phong căn bản là không lo lắng vấn đề không đủ đan dược. Đống đan dược tứ giai, ngũ giai đưa cho Nghệ Lưu còn chưa chiếm tới một thành đan dược của hắn. Chỉ là số còn lại hắn đều đưa cho Điệp Vận Du và Tử Âm, hắn cầm kỳ thực không tới ba thành.
Điều này cũng khiến Điệp Vận Du vui vẻ không thôi, có một y sư thất giai thay nàng luyện chế đan dược, lực lượng trong tay nàng sẽ tăng lên nhanh chóng.