Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Diệp Hi! Nàng khẳng định là nơi này?

Nghệ Phong nhìn ngọn núi trước mắt, quay về phía Diệp Hi hỏi.

- Đây chính là nơi quái nhân kia nói, hắn nói nếu như ta suy nghĩ thông suốt, hãy tới Bách Trượng Phong tìm hắn.

Diệp Hi quay về phía Nghệ Phong nói. Một mạch cùng Nghệ Phong chạy tới đây, nàng cảm giác có chút mệt mỏi.

Nghệ Phong tiến về phía cửa núi trước mắt không được coi là đại khí, thế nhưng hiện lên phong cách cổ xưa, gật đầu quay về phía Diệp Hi nói:

- Đi thôi! Vào thử xem.

Diệp Hi đi theo phía sau Nghệ Phong, nhìn thẩn thể trước mặt không quá cường tráng, cảm giác yên tâm dị thường.

Nghệ Phong chạy tới cửa núi, bị hai người trấn thủ cửa núi ngăn cản. Nghệ Phong nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút nói:

- Hãy thông báo với chủ nhân các ngươi, Nghệ Phong đến đây bái kiến.

Hai người này liếc mắt nhìn nhau, lập tức quay về phía Nghệ Phong quát lớn:

- Bản tông không tiếp đãi ngoại nhân, mời quay về.

Nghệ Phong nhíu mày không thôi, tông môn không nể mặt hắn thực sự rất hiếm. Nghệ Phong thản nhiên nói:

- Việc này không phải do các ngươi quyết.

Sau khi nói xong, Nghệ Phong vẫn tiếp tục bước tiến về phía trước.

- Đứng lại!

Hai người thủ hộ liếc mắt nhìn nhau, từ khi bọn họ lánh đời tại nơi này, chưa từng có ai dám không kiêng nể như vậy. Cho dù hàng loạt đệ tử các môn phái tới đây, cũng phải cung kính.

- Hừ!

Nghệ Phong thấy hai người chạy tới chặn lại, liền hừ lạnh một tiếng, đấu khí trong cơ thể bạo phát hóa thành trường tiên quăng tới. Dưới trường tiên của Nghệ Phong, hai người thủ hộ lập tức phun máu đập mạnh trên mặt đất.

Nghệ Phong không thèm liếc nhìn hai người này, quay về phía sau nói với Diệp Hi:

- Đi!

Khi Nghệ Phong động thủ Diệp Hi vẫn sững sờ, được Nghệ Phong nhắc nhở, lúc này nàng mới theo Nghệ Phong tiến nhập cửa núi.

Nghệ Phong xuất thủ tại cửa núi, nhất thời kinh động một vài người trên đỉnh núi. Đám võ giả nhanh chóng bay tới, nhìn hai người thủ hộ nằm trên mặt đất, trong lòng giận dữ, đều tự thi triển công pháp công kích về phía Nghệ Phong.

- Muốn chết?

Nghệ Phong hừ lạnh, từng quyền từng quyền mạnh mẽ đánh về phía những võ giả này. Từng quyết đành tới, tất nhiên từng võ giả bên phía đối phương đều phun máu bay ngược lại phía sau. Thế nhưng, Nghệ Phong cường thế nhưng vậy cũng không khiến những người này dừng tay. Hơn nữa chiêu thức thi triển càng lúc lại càng cường hãn, mãnh liệt đánh về phía Nghệ Phong.

- Thật không biết lượng sức mình!

Nghệ Phong cười nhạt, không đạt tới Quân Cấp, võ giả đến nhiều nữa cũng không đáng gì.

Đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong uốn lượn, quét sạch tất cả hướng về đám người công kích chính mình. Dưới đạo đấu khí uốn lượng, vài võ giả bị đẩy lùi lại phía sau, phun máu đập trên mặt đất.



- Mau cút!

Nghệ Phong quát lớn, lạnh lùng nhìn đám người kia.

Đám người bị âm thanh này chấn động khiến màng tai có chút đau đớn. Đám người nhìn Nghệ Phong, sắc mặt bọn họ đều hiện lên vẻ kinh hãi, thật không ngờ thanh niên trẻ tuổi trước mắt cư nhiên cường hãn như vậy. Dưới tay hắn, bọn họ hợp sức lại cũng không thể đối phó.

Đệ tử cầm đầu hít sâu một hơi, nhìn Nghệ Phong trầm giọng nói:

- Không biết Bách Trượng Phong có điều gì đắc tội với các hạ?

Nghệ Phong liếc mắt nhìn Tôn Cấp này, lập tức nhàn nhạt phun ra một chữ:

- Cút!

- Ngươi...

Những lời này, khiến đám người Bách Trượng Phong phẩn nộ, sắc mặt vô cùng khó coi.

- Tuy rằng các hạ cường hãn. Bất quá không thể nổi sóng tại Bách Trượng Phong ta. Ta khuyên các hạ tự giải quyết thật tốt.

Đệ tử cầm đầu trầm giọng gầm lên.

- Nếu như vậy, hãy gọi chủ nhân các ngươi tới đây.

Nghệ Phong cười lạnh nói.

Đệ tử cầm đầu hít sâu một hơi, quay về phía đệ tử bên cạnh gật đầu. Hắn biết thực lực của bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của thanh niên này. Chỉ có thể kinh động tới các trưởng lão trong tông.

Khi đệ tử kia chuẩn bị rời đi, đột nhiên một đạo âm thanh từ trên hư không truyền xuống:

- Bạch Quang, xảy ra chuyện gì?

Nghe thấy câu này, đệ tử cầm đầu quay về phía phương hướng kia cung kính thi lễ:

- Trưởng lão, có người xông vào Bách Trượng Phong ta, đả thương rất nhiều đệ tử, mong trưởng lão ra mặt.

- Hả?

Trong tiếng nghi hoặc, một đạo thân ảnh liền xuất hiện bên cạnh Bạch Quang, lập tức nhìn thấy không ít đệ tử nằm trên mặt đất, ánh mắt có chút âm trầm nhìn Nghệ Phong. Bất quá, nhìn khuôn mặt Nghệ Phong nao nao. Cường giả Quân Cấp trẻ tuổi như vậy, trên đời thật hiếm thấy.

- Các hạ là ai?

Trưởng lão nhìn Nghệ Phong hỏi, Quân Cấp trẻ tuổi như vậy nhất định không phải là hạng người vô danh.

- Nghệ Phong!

Nghệ Phong nhàn nhạt nói.

- Nghệ Phong?

Trưởng lão kia khẽ nhíu nhíu mày, lập tức nhớ tới điểm gì đó sắc mặt lập tức đại biến nói:

- Ma... Tà Đế Nghệ Phong?



- Đúng vậy!

Nghệ Phong nói.

Câu nói này, khiến sắc mặt đám đệ tử vừa mới vây công đại biến. Bọn họ tự nhiên đã nghe nói qua chuyện tình Mặc gia, bất quá thật không ngờ thanh niên trước mặt chính là Tà Đế.

Vừa nãy có một vài người nghe hắn tự xưng là Nghệ Phong, thế nhưng đối với bọn họ mà nói, cái tên Nghệ Phong này không thể rõ ràng bằng Tà Đế. Nói Nghệ Phong bọn họ thực không nhớ nổi là ai, thế nhưng nói Tà Đế, nói ma đầu, đương nhiên bọn họ biết là ai. Bởi vì toàn bộ đại lục, phần lớn mọi người đều dùng hai biệt danh này để gọi Nghệ Phong.

Trưởng lão kia không biết tại sao sát tinh này lại đến Bách Trương Phong, thế nhưng nhìn biểu tình của Nghệ Phong, biết rằng đến đây không có thiện ý:

- Tà Đế không cảm thấy chính mình quá đáng sao?

- Quá đáng?

Nghệ Phong mỉm cười nói:

- Tại phiến đại lục này, rất ít người dám cả gan cản đường Bản Đế, không lấy mạng bọn họ đã quá nhân từ.

- Ngươi...

Nghe câu này, đám người vô cùng phẫn nộ. Thế nhưng nhớ tới thủ đoạn Nghệ Phong diệt Mặc gia, thầm nghĩ đối với ma đầu này mà nói, quả thực rất nhân từ.

- Tuy rằng người là Tà Đế, thế nhưng đại lục này không phải thuộc về riêng Tà Tông các ngươi. Tuy thực lực Bách Trượng Phong ta kém xa Tà Tông, nhưng không dễ dàng để người tùy ý ức hiếp.

Trưởng lão hừ một tiếng, cho dù đối phương là Tà Đế, khí thể của hắn cũng không suy giảm.

- Bản Đế chưa bao giờ khi dễ người. Bất quá khi người khác dám chạm vào đầu bản đế, Bản Đế quyết không nương tay.

Nghệ Phong thản nhiên nói.

- Với uy thế của Tà Đế, ta nghĩ không ai dám tùy nghĩ trêu chọc Tà Đế. Gia tộc Bách Trượng Phong ta ẩn thế, không tham dự thế tục, càng không thể đắc đội với Tà Đế.

Trưỡng lão kia hừ lạnh nói.

- Có phải các ngươi thất lễ hay không? Đương nhiên Bản Đế sẽ điều tra.

Nghệ Phong thản nhiên nói.

Tuy rằng trong lòng trưởng lão kia vô cùng tức giận, thế nhưng lại phất tay ra hiệu đám đệ tử này tản ra. Lập tức quay về phía Nghệ Phong thi lễ nói:


- Nếu như Tà Đế đã đến Bách Trượng Phong ta, xin mời tiến nhập.


- Ta đang có ý này.


Nghệ Phong gật đầu, hắn cũng đang muốn bắt người ép bức Diệp Hi lộ diện.


- Mời!


Trưởng lão kia đưa tay tạo tư thế mời.


Nghệ Phong gật đầu, dẫn Điệp Hi cùng tiến về phía trước. Lúc này, trưởng lão kia mới chuyển mắt đến thân thể Diệp Hi, nhìn Diệp Hi lập tức sửng sốt, trong mắt lộ rõ vẻ mừng rỡ. Quan sát thân thể Diệp Hi một hồi lâu, lúc này càng thêm tươi tỉnh.


Hành động này, khiến Diệp Hi và Nghệ Phong đều nhíu mày. Nghệ Phong khẽ ngăn cản tầm mắt của hắn, hừ lạnh. Trưởng lão kia lúc này mới chuyển ánh mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK