- Chờ các ngươi thật lâu!
Trong đêm tối, một thanh âm không lớn lại như sấm sét vang lên, theo thanh âm này hạ xuống, toàn bộ hỏa diễm trong nháy mắt cháy lên bốn phía, quang mang hỏa diễm cắt đứt bầu trời đêm đen kịt, hỏa diễm chói mắt khiến hư không bị chiếu xạ đỏ bừng. Nhìn kỹ lại, bốn phía đều là người cầm đuốc vây quanh.
- Không nghĩ tới, ngươi thực sự có lá gan này, cư nhiên ngay cả ở đây cũng dám đến.
Long Minh nhìn thẳng Nghệ Phong, trong ngữ khí có một tia kính nể, lại có một tia oán hận.
- Ta cũng thật không ngờ, xa nhau lâu như vậy, ngươi cư nhiên thông minh nhiều hơn tới mức này.
Trong nháy mắt Long Minh vây quanh hắn, Nghệ Phong biết tất cả đều là kế hoạch của đối phương, Thi Đại Nhi không phải mục tiêu của đối phương, mục tiêu chân chính là hắn. Long Minh dùng Thi Đại Nhi dẫn hắn đến đây.
- Ha ha, ăn nhiều thiệt thòi của ngươi cùng tam đệ ta như vậy, nếu như còn không thông minh một chút, sợ là chết không có chỗ chôn rồi.
Long Minh nói.
- Đê tiện!
Thi Đại Nhi nhìn đoàn người vây quanh tầng tầng, nàng nhịn không được tức giận mắng.
Từ khi Long Minh lên làm đế vương, tính tình biến tốt rất nhiều, nghe Thi Đại Nhi nhục mạ như vậy cũng không giận dữ, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười nói:
- Đê tiện, người khác có thể mắng ta, chỉ là cùng Ma Tông các ngươi còn kém rất xa. Ngọc tỷ của ta có phải là nên trả lại rồi không? Đừng tưởng rằng ta không biết, ngọc tỷ của ta là bị ngươi trộm đi!
Thi Đại Nhi nghe thế, hừ một tiếng nói:
- Ngọc tỷ ở trong tay sư tôn ta, có bản lĩnh ngươi đi mà đòi.
Long Minh nhún nhún vai, nói:
- Không phải là ngọc tỷ thôi sao, đưa ngươi lại có làm sao, chỉ cần ta thống nhất Trạm Lam đế quốc, khắc mười cái cũng không là vấn đề.
Hiển nhiên, Long Minh đối với ngọc tỷ cũng không quá coi trọng, nhìn Thi Đại Nhi đồng dạng có một tia tham lam.
- Hôm nay, ngươi để chúng ta rời đi, ta có thể coi như chưa từng phát sinh cái gì, bằng không Thánh Âm Tông sẽ huyết tẩy Nam đế quốc.
Thi Đại Nhi trầm giọng nói.
Long Minh nghe Thi Đại Nhi uy hiếp, trong mắt hiện lên một tia hàn quang, hừ một tiếng nói:
- May là ngươi có một sư tôn tốt, bằng không chỉ cần những lời nói này, ta không đơn giản là giam lỏng ngươi như vậy.
Long Minh nhớ tới những hành động của Thi Đại Nhi, lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết, nếu không bởi vì nàng, vì sao Nam đế quốc ngã xuống một Tôn cấp? Vì sao có một Tôn cấp bị thương nặng. Dẫn đến tam đệ hắn xuy binh tiến đánh, trong khoảng thời gian ngắn đánh hạ phân nửa thành trì của hắn.
Nếu không phải lúc đó các trưởng lão khuyên hắn nên cố kỵ Thánh Âm Tông phía sau đối phương, không bắt nữ nhân này trói lại ném lên giường, sau đó hành hạ một trận thì làm sao có thể phát tiết hết lửa giận trong lòng.
Bởi vì Thánh Âm Tông, tuy rằng trong lòng nổi giận, thế nhưng cũng chỉ dám giam lỏng, cũng không dám làm chuyện tình thái quá. Thế nhưng thật không ngờ, cho dù mình đã như vậy rồi, nàng còn có mặt mũi uy hiếp mình.
- Chỉ cần ngươi giam lỏng ta, ta tin tưởng sư tôn sẽ cho ngươi một bài học.
Thi Đại Nhi nhìn thẳng Long Minh, trong mắt đồng dạng có hàn quang, thứ đó đã chiếm được, nàng không cần nhìn sắc mặt đối phương, tuy rằng cho tới nay nàng chưa từng xem qua.
- Điểm ấy không cần ngươi lo lắng!
Long Minh hừ một tiếng, không hề để ý tới Thi Đại Nhi, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong nói:
- Tốn nhiều tâm tư như vậy, thậm chí mạo hiểm đắc tội Thánh Âm Tông dẫn ngươi đến, nếu như ngày hôm nay không chiêu đãi ngươi thật tốt, thật đúng là xin lỗi ta đã tốn nhiều công sức.
- Đây là từ khi ta nhận thức ngươi tới nay, là làm một lần tốt nhất, nếu như năm đó ngươi có trình độ loại này, cũng không đến mức bị đuổi ra khỏi đế đô.
Nghệ Phong không che giấu thưởng thức trong lòng, quay về phía Long Minh nói.
Long Minh thấy Nghệ Phong bị vây quanh như vậy còn có thể đạm nhiên nói giỡn, để lửa giận trong lòng hắn càng hiện lên, ở trong tưởng tượng của hắn, Nghệ Phong lúc này hẳn là rất kinh khủng.
- Ngươi biết không? Ta không sợ tam đệ kia của ta, tuy rằng tam đệ kia rất thông minh, lừa ta vài chục năm. Thế nhưng ta lại không sợ hắn, bởi vì chúng ta có chung huyết mạch, hắn muốn làm cái gì, tuy rằng không thể đoán được toàn bộ, thế nhưng có thể đoán ra một chút đại khái. Thế nhưng ngươi lại khác, từ thời điểm ngươi xuất hiện, ta vẫn bắt không được phương thức ngươi ra chiêu, ta hối hận nhất chính là, lúc đó ở đế đô không xuất toàn lực giết ngươi, mới cho ngươi phát triển đến tình trạng này, sau đó liên kết cùng tam đệ của ta, bức ta ra khỏi đế đô.
Long Minh nhìn Nghệ Phong, chậm rãi nói.
- Cho dù không có ta hỗ trợ, Long Thiên cũng vẫn có thể thu thập ngươi!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói, đây là tự tin của hắn đối với Long Thiên, trong tất cả những tài tuấn mà hắn biết, Nghệ Phong không cảm thấy có người ẩn dấu sâu hơn so với Long Thiên.
Từ một người không có tiếng tăm gì ở đế đô trở thành vua một nước, cái này đủ để nói rõ rất nhiều điều.
- Có thể!
Long Minh cũng không phản bác, ngược lại nhìn thẳng Nghệ Phong nói:
- Thế nhưng trong lòng ta, ngươi là uy hiếp lớn nhất đối với ta, không giết ngươi, ta ngủ cũng ngủ không an ổn. Mặc dù không biết vì sao Tôn lão nhiều lần yêu cầu ta không nên đối phó ngươi, thế nhưng ta nhịn không được như trước, nhưng hôm nay, ngươi hẳn phải chết! Vì thế, ta tình nguyện mất đi phân nửa quốc thổ!
- Phân nửa quốc thổ? Ngươi thật đúng là để mắt tới ta!
Nghệ Phong lắc đầu, cũng không biết là nên vui vẻ hay là nên bi thương, mệnh của mình cư nhiên đáng giá phân nửa quốc thổ của Nam đế quốc, xác thực đủ trân quý, cũng không biết Sát Lâu biết đầu của người có giá trị này, bọn họ có thể tiếp nhiệm vụ này hay không. Suy nghĩ một chút, Nghệ Phong nghĩ Lão ma đầu thật đúng là khó ngăn cản dụ hoặc như vậy.
- Không quý! Để giết ngươi, bỏ thêm nhiều nữa cũng đáng!
Long Minh lắc đầu, nhìn Nghệ Phong rất chăm chú nói.
- Chỉ là, trước đây ngươi thiết kế vây giết ta cũng không thành, lần này ngươi vững tin có thể thành sao?
Nghệ Phong nhìn Long Minh trầm giọng nói.
- Điểm ấy ngươi yên tâm, ta bỏ đi hơn phân nửa quốc thổ cũng muốn giết ngươi, vậy tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm trước đây.
Nói xong, Long Minh vỗ tay, sau ba tiếng vỗ tay vang lên, liền có tám thân ảnh vây quanh Nghệ Phong.
Nghệ Phong liếc mắt nhìn, phát hiện cư nhiên đều có thực lực ngũ giai, nếu như trước đây Nghệ Phong nhìn thấy còn có thể tim hơi đập nhanh. Chỉ là lúc này thực lực tăng vọt, sẽ sợ tám ngũ giai sao?
Xem thường nhìn thoáng qua Long Minh nói:
- Chỉ bằng nhiêu đây sao? Ngươi muốn giết ta?
Long Minh lắc đầu nói:
- Đây chỉ là cửa thứ nhất mà thôi, ta có thời gian chơi cùng ngươi. Chậm rãi chơi, liếc mắt nhìn ngươi đi tìm chết, chung quy muốn tìm một chút sảng khoái khi dằn vặt ngươi cho tới chết. Yên tâm đi, lần này ta sẽ không cho ngươi thất vọng, ta sẽ chơi cùng ngươi. Chỉ cần ngươi chơi được, ta khiến cả đế quốc chơi cùng ngươi!
- Người điên!
Nghe được những lời này của Long Minh, Thi Đại Nhi nhịn không được mắng một tiếng, vì giết Nghệ Phong, hắn cư nhiên nguyện ý dùng một đế quốc chôn cùng.
- Ha ha! Người điên sao? Ta thích xưng hô này! Nghệ Phong, ngươi yên tâm, ta sẽ chậm rãi dằn vặt ngươi, tiêu hao sạch sẽ thể lực ngươi, sau đó lóc từng miếng thịt của ngươi, moi ruột ngươi cho chó ăn.
Lời đầy máu tanh từ trong miệng Long Minh nói ra, điều này khiến Nghệ Phong hơi nhíu mày, thật không ngờ tâm lý của Long Minh cư nhiên thay đổi đến trình độ như vậy.
- Ngươi muốn chơi, vậy Bản thiếu chơi cùng ngươi!
Nghệ Phong hừ một tiếng, tiến lên trước nhìn Long Minh cười lạnh nói, hắn còn không sợ qua ai.
Thấy Nghệ Phong như vậy, Long Minh không nói mà ra hiệu cho tám Vương cấp, lập tức quay về phía Nghệ Phong càn rỡ cười nói:
- Nghệ Phong, hi vọng ngươi kiên trì lâu một ít, ngươi yên tâm, bọn họ chơi xong, còn có Vương cấp cao giai, Vương cấp cao giai chơi xong, còn có Tôn cấp, một người thiếu, ta cho ngươi hai ngươi, hai ngươi thiếu, cho ngươi ba...
Thanh âm càn rỡ khiến sắc mặt Thi Đại Nhi trắng bệch một mảnh, thật không ngờ Long Minh cư nhiên đánh chủ ý này, nếu như thực sự đối phó Nghệ Phong như vậy, cho dù Nghệ Phong là Tôn cấp cũng tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ. Huống chi, Nghệ Phong có thể là Tôn Cấp sao?
Nghĩ vậy, nhãn thần Thi Đại Nhi nhìn Long Minh âm trầm không gì sánh được, hàn quang bắt đầu khởi động, nhưng nàng biết đối mặt người điên này, nói cái gì cùng không dùng được.
- Phong ca ca...
Thi Đại Nhi vừa muốn nói gì, đã bị Nghệ Phong cắt đứt:
- Hắn muốn chơi, ta sẽ chơi cùng hắn? Hừ, cho dù muốn mạng ta, ta cũng muốn nhổ một cái răng của hắn.
Thanh âm dữ tợn, khiến trong lòng tám Vương Cấp vây quanh Nghệ Phong phát lạnh.
- Phong...
Thi Đại Nhi còn chưa nói hết, đã bị Nghệ Phong đẩy qua một bên:
- Chỉ cần bọn họ còn muốn đế quốc, còn chưa muốn chết thì sẽ không dám thương tổn nàng, nên nàng cứ đứng một bên. Thực lực hiện tại của nàng, còn chưa đủ để người ta nhìn.
Thi Đại Nhi biết ý tứ của Nghệ Phong, nếu như nàng gia nhập mà nói, sẽ chỉ là trói buộc, nghĩ vậy, nhãn thần Thi Đại Nhi nhìn Long Minh càng thêm âm trầm.
- Lên đi!
Nghệ Phong nhẹ giọng quay qua tám Vương Cấp nói, không hổ là thế lực đế quốc, cư nhiên có thể tụ tập nhiều cường giả như vậy.
Long Minh vỗ tay, quay qua tám người nói:
- Đừng đánh chết hắn, ta muốn chậm rãi chơi với hắn.
- Rõ! Bệ hạ!
Tám người khom lưng nói, liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó có năng lượng thuộc tính kim sắc bén, một quyền cắt hư không, hung hăng đánh tới Nghệ Phong.
Nơi thân quyền đi qua, tiếng xé gió không ngừng vang lên.
Nhìn nắm tay không ngừng thành lớn trong mắt, Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, cánh tay nhẹ nhàng lộ ra, một cổ lực lượng tràn tiến lên thân quyền, một quyền nhẹ nhàng nghênh đónđối phương.
Phụt...
Nắm tay bình thản vô kỳ đối chọi đến thân quyền của ngũ giai cường giả, đối phương đã bị một quyền của Nghệ Phong đánh bay ngược ra ngoài, lảo đảo lùi lại mấy bước, lúc này mới ổn định thân thể, không ức chế được phun ra một ngụm máu tươi, một màn này khiến tất cả mọi người kể cả Long Minh sửng sốt.
- Long Minh, nếu như thủ hạ của ngươi chỉ là một ít mặt hàng này mà nói, vậy ngươi mang theo người của ngươi cút đi!