Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngao...

Một tiếng ngao vang lên, con Mị này làm sao có thể chống đỡ được Nhiếp Hồn Thuật và lợi kiếm của Nghệ Phong liên hợp đánh lén, hầu như không có ngoài ý muốn, lợi kiếm xuyên qua hồn thể của nó, Tiêm Hổ Kiếm cắm ở trên người nó, nó cũng chậm rãi ngã xuống.

Bạch Hàn Tuyết cảm thụ được bàn tay quen thuộc kia lần thứ hai ôm thắt lưng của nàng, trên mặt nàng đỏ ửng. Không biết là bởi vì Nghệ Phong hay bởi vì nàng chưa đánh tới ba chiêu mà đỏ mặt.

- Hàn Tuyết, không bị doạ mất mật chứ?

Nghệ Phong trêu chọc nhìn Bạch Hàn Tuyết, đối với biểu hiện của Bạch Hàn Tuyết khi đánh nhau với Mị, hắn thực sự rất muốn cười.

Bạch Hàn Tuyết thấy biểu tình của Nghệ Phong, mặt càng đỏ bừng hơn. Nàng quay đầu qua chỗ khác không dám nhìn Nghệ Phong. Chỉ bất quá, Bạch Hàn Tuyết lập tức cảm giác bàn tay kia bao trùm lên đôi mông của nàng. Cảm giác ấm áp làm cho thân thể Bạch Hàn Tuyết hơi có chút giật mình!

- Ngươi muốn làm gì?

Bạch Hàn Tuyết mang theo thanh âm rung rung hỏi Nghệ Phong.

- A! Ta thấy nơi này của nàng có chút bụi, giúp nàng phủi sạch, nàng có phải là nghĩ ta rất cẩn thận hay không?

Nghệ Phong dời tay đi, nhìn Bạch Hàn Tuyết nói.

- A!

Thanh âm của Bạch Hàn Tuyết có chút rung rung, đầu quay qua chỗ khác, cũng không biết có phải là tin chuyện ma quỷ của Nghệ Phong hay không.

- A...

Thời điểm Bạch Hàn Tuyết bị Nghệ Phong ôm, Nghệ Phong đột nhiên kêu một tiếng, hắn ôm Bạch Hàn Tuyết đè ngã xuống đất, may mặt đất phía sau là lá cây, Bạch Hàn Tuyết bị Nghệ Phong đè nặng cũng không có cảm giác đau đớn.

Bạch Hàn Tuyết bị Nghệ Phong đặt ở dưới thân, khí tức của nam tử đập vào mặt, sắc mặt nàng đỏ lợi hại, nỗ lực đẩy hắn ra lại vô dụng.

- Mẹ nó, cái cây này thực ghê tởm, cư nhiên làm ta sẫy chân!

Nghệ Phong nổi giận đùng đùng mắng một câu.

Bạch Hàn Tuyết quay đầu nhìn qua bên kia, quả nhiên thấy cành cây kia của đại thụ đã khô. Thế nhưng lấy thực lực của Nghệ Phong, có thể bị sẫy chân sao?

Bạch Hàn Tuyết bị Nghệ Phong chăm chú đè lên người, cảm thụ được từng đạo khí tức trên người Nghệ Phong truyền đến, thân thể nàng hơi có chút run run.



Nghệ Phong nhìn Bạch Hàn Tuyết lãnh ngạo lại lộ ra tư thái ngượng ngùng này, trong lúc nhất thời hắn cũng sững sờ tại chỗ, hai người như vậy dán vào nhau, đương nhiên tay của Nghệ Phong đã không tự giác chạm vào đôi chân của Bạch Hàn Tuyết, cho dù Nghệ Phong cũng không biết hắn lại vô ý thức có cử động này.

Hai người lẳng lặng bị vây một tư thế như vậy, phảng phất lúc này thời gian như ngừng lại.

- A! Đừng!

Bạch Hàn Tuyết cảm thụ được tay của Nghệ Phong càng lúc càng không an phận, nàng rốt cục phản ứng qua lại vọt tới, đẩy Nghệ Phong từ trên người nàng ra, mạnh mẽ đứng lên chỉnh lý quần áo. Sắc mặt kiều diễm như nước. Thậm chí không dám liếc mắt nhìn Nghệ Phong!

Nghệ Phong tựa hồ còn có thể ngửi thấy mùi thơm trên tay, bị Bạch Hàn Tuyết đẩy ngã xuống trên mặt đất, dùng tay gác đầu, nhìn Bạch Hàn Tuyết đứng ở một bên hoảng loạn chỉnh lý quần áo, khóe miệng nổi lên một nụ cười tà mị.

- Uy!

Nghệ Phong mỉm cười kêu một tiếng, trong mắt tràn đầy trêu chọc tươi cười.

Bạch Hàn Tuyết quay đầu nhìn qua Nghệ Phong, thế nhưng lập tức sợ hoảng né tránh.

- Nàng thực sự không cần rụt rè, chỉ cần làm xong cho ta tám mươi hoặc một trăm kim tệ là được. Đây là giá niêm yết, mỹ nữ cũng không thể bớt!

Nghệ Phong nhìn Bạch Hàn Tuyết, rất chăm chú nói.

- Phi!

Bạch Hàn Tuyết nhịn không được khẽ gắt một ngụm, Nghệ Phong hồ ngôn loạn ngữ làm cho nàng cảm giác ngượng ngùng, đồng thời cũng muốn một kiếm đâm chết Nghệ Phong.

- Cái kia, nếu không ta giảm cho nàng một chút. Năm phần thế nào? Đây là đãi ngộ người khác không có đâu, nàng là người đầu tiên, nàng còn không biết quý trọng?

Nghệ Phong nhìn Bạch Hàn Tuyết, chăm chú nói.

Bạch Hàn Tuyết không dám ở chỗ này ngốc lâu nữa, nàng mạnh mẽ bay nhanh về phía trước, tuy rằng tốc độ cực nhanh, thế nhưng cũng chưa đi khuất tầm nhìn của Nghệ Phong. Ở cách đó không xa, lẳng lặng đứng ở kia, hiển nhiên là đợi Nghệ Phong.

Nghệ Phong quét mắt nhìn cặp chân dài của Bạch Hàn Tuyết, bất đắc dĩ nhún nhún vai, chỉ có thể từ trên cỏ xoay người đứng lên. Đối với việc Bạch Hàn Tuyết được giảm một nửa còn không quý trọng cực kỳ đáng tiếc. Nghệ Phong khó có khi giảm giá, hắn vẫn cho rằng hắn bán thân rất chạy.

- Nữ nhân a! Nàng vì sao phải rụt rè!

Nghệ Phong nhịn không được ngửa mặt lên trời huýt sáo.

Bạch Hàn Tuyết ở cách đó không xa nghe được câu rên rĩ này của Nghệ Phong, nhịn không được cười khẽ một tiếng, thế nhưng lại sợ Nghệ Phong nghe được, vội vàng che kín miệng. Khôi phục dáng dấp lãnh ngạo trước kia.

Thân ảnh Nghệ Phong chớp động, chỉ chốc lát đã đi tới trước mặt Bạch Hàn Tuyết, thời điểm Nghệ Phong chuẩn bị cùng Bạch Hàn Tuyết tham thảo thói quen rụt rè là không tốt, trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một quả thực có quang mang màu lam yếu ớt, hắn dại ra tại chỗ.



- Ta kháo! Không phải chứ?

Nghệ Phong nhịn không được mắng to lên, sau đó hắn hưng phấn ôm Bạch Hàn Tuyết, ở trên mặt Bạch Hàn Tuyết hôn hai cái nói:

- Ta yêu nàng chết mất!

Nghệ Phong phát hiện Bạch Hàn Tuyết tuyệt đối có nữ thần may mắn bám vào người, loại quả kia hắn đi bao nhiêu chổ cũng tìm không được, thế nhưng Bạch Hàn Tuyết tùy ý chạy qua, là có thể tìm được thứ này, Nghệ Phong phải cảm thán vận khí của Bạch Hàn Tuyết, lần đầu tiên Nghệ Phong nghĩ mang theo Bạch Hàn Tuyết thật là tốt.

Bạch Hàn Tuyết bị Nghệ Phong thân mật như vậy, sắc mặt nàng đỏ bừng, toàn bộ thân thể cũng có chút đứng không yên. Đặc biệt câu nói cuối cùng của Nghệ Phong, làm cho Bạch Hàn Tuyết cảm giác thân thể run lợi hại.

Thế nhưng khi ánh mắt Bạch Hàn Tuyết chú ý tới Nghệ Phong chỉ nhìn trước mặt, nàng không khỏi nghi hoặc chuyển mắt nhìn tới trước, nhìn thấy một quả cây tỏa ra lam quang, nàng rất ngạc nhiên. Nhìn sắc mặt Nghệ Phong hưng phấn, trong mắt nàng cư nhiên toát ra một tia thất lạc.

Nghệ Phong nhìn quả cây trước mặt, hắn hít sâu một hơi, đây là Lam U Quả mà hắn đang muốn tìm!

Lam U Quả là dược liệu cao giai thủy tính, xung quanh nhất định có Ma thú và Mị thủ hộ. Nghệ Phong ra hiệu với Bạch Hàn Tuyết, bảo nàng cẩn thận một chút. Lúc này mới lấy một viên đá trên mặt đất bắn tới nơi gần Lam U Quả.

Làm cho Nghệ Phong ngoài ý muốn chính là, động tĩnh này cư nhiên không có bất luận Mị hay Ma thú gì bị kinh động. Như trước chỉ là Lam U Quả lẳng lặng đứng ở kia!

Nghệ Phong sửng sốt, lập tức bắn một viên đá nữa, như trước không có chút dị trạng. Thế nhưng cái này cũng không có làm cho Nghệ Phong buông tâm, hắn nhíu mày, ngược lại không dám đi qua.

Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong cẩn cẩn dực dực, nhịn không được nói:

- Không phải thủ hộ Lam U Quả chính là năm con Mị vừa mới vây công chúng ta sao?


Nghệ Phong sửng sốt, nhớ tới năm con Mị vừa rồi, nghĩ thật cũng có loại khả năng này.


Nghệ Phong hít sâu một hơi, hướng Bạch Hàn Tuyết nói:


- Nàng ở đây đừng nhúc nhích, thu liễm khí tức. Ta đi xem!


Nghệ Phong thấy Bạch Hàn Tuyết gật đầu, lúc này mới cẩn thận đi tới gần Lam U Quả. Nghệ Phong đi tới sát bên Lam U Quả, hắn không có phát hiện bất luận dị trạng gì như trước.


Nghệ Phong ngẩn người, thầm nghĩ Bạch Hàn Tuyết sẽ không ngưu bức như vậy chứ! Nghệ Phong nghĩ có cần phải kiểm tra thân thể cho Bạch Hàn Tuyết, chứng minh nàng có phải là bị nữ thần may mắn bám vào người hay không!


Nghệ Phong quan sát bốn phía một chút, xác định không có dị trạng, lúc này mới bắt đầu cẩn thận hái Lam U Quả, hái Lam U Quả cũng tương đối phiền phức, Nghệ Phong loay hoay mấy phút đồng hồ, lúc này mới hái xuống Lam U Quả, hoàn hảo niêm phong cất giữ.


Nghệ Phong nhìn Lam U Quả trong tay lưu chuyển quang mang, khóe miệng cũng có chút tươi cười, ba dược liệu chính đã tìm được rồi. Chỉ cần tìm vài loại nữa, là có thể thu phục Phệ Châu rồi, nhớ tới Phệ Châu, trong lòng Nghệ Phong nhiệt huyết sôi trào, nếu có thể dung nạp thứ đó vào trong cơ thể. Sẽ kinh khủng đến mức nào a?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK