- A...
Tử Âm bị người ôm lấy, thân thể mạnh mẽ cứng đờ, đấu khí vừa định tuôn ra tránh thoát. Thế nhưng vị đạo quen thuộc kia, làm cho thân thể của nàng nhất thời nhuyễn xuống, kinh hỉ đưa lưng về phía Nghệ Phong đang ôm lấy nàng
- Ngươi đã trở về?
Nghệ Phong không để ý Tử Âm nói, tay đã không an phận cử động, đột phá quần áo của Tử Âm, vuốt ve da thịt trắng mịn của Tử Âm.
Nhận thấy được hô hấp dồn dập của Nghệ Phong, sắc mặt Tử Âm cũng có chút nóng lên. Chỉ có thể xoay người nhìn Nghệ Phong, đôi mắt mê người liếc nhìn Nghệ Phong, chỉ có thể để Nghệ Phong cởi quần áo trên người ra.
- Ngươi thực tham lam!
Tử Âm thì thầm một tiếng bên tai Nghệ Phong. Đối với đánh giá của Tử Âm, Nghệ Phong vui vẻ tiếp thu, cũng mặc kệ phản ứng của Tử Âm, bế lấy Tử Âm đi vào trong.
Tử Âm biết tránh không khỏi, đương nhiên nàng cũng sẽ không trốn Nghệ Phong, dưới sự phối hợp của nàng, Nghệ Phong càng thêm tham lam.
...
Cũng không biết qua bao lâu, khi tất cả mây mưa tạnh lại, Nghệ Phong thỏa mãn ôm Tử Âm, đối với Tử Âm, Nghệ Phong có loại mê luyến dị thường, đặc biệt trải qua sự tình kia, Tử Âm chung quy có thể phối hợp với hắn hết khả năng, đây là nữ nhân khác làm không được, phong vận của Tử Âm, không phải người khác có thể so sánh.
- Vừa đến là khi dễ ta. Hiện tại được rồi chứ?
Tử Âm hữu khí vô lực nói.
- Sao lại nói vậy? Trước đây ta nghe qua một cố sự, cổ đại có một phú thương vì một mỹ nữ tuyệt thế, ba ngày không ra cửa phòng. Lúc ấy ta còn khinh thường không tin, hiện tại ngẫm lại cũng không hẳn vậy, bằng không chúng ta thử một chút, xem có thể phả bỏ ghi chép của bọn họ hay không?
Nghệ Phong cười nói.
Tử Âm khẽ gắt một ngụm, sắc mặt có chút ửng đỏ:
- Cố sự trong đầu ngươi đều là giả, sẽ không có gì đứng đắn cả? Quỷ mới thử một chút cùng ngươi.
Nghệ Phong nhún nhún vai:
- Dù sao đi nữa sau này có khi là cơ hội...
Nghe Nghệ Phong nói, Tử Âm quay đầu nhìn qua chỗ khác, cũng không để ý tới Nghệ Phong, trầm mặc một trận, lúc này mới quay qua Nghệ Phong nói:
- Trở về khi nào?
- Vừa mới trở về! Thiếu chút nữa bị thị vệ của nàng ngăn lại ở bên ngoài. May mắn chính là, cái tên Nghệ Phong này còn dùng được một chút.
Nghệ Phong cười cười.
Tử Âm nghe nói Nghệ Phong vừa mới trở về là đi Kim Lâu, trong lòng rất vui vẻ. Tuy rằng nàng cam tâm làm tình nhân của Nghệ Phong, thế nhưng thấy Nghệ Phong đi gặp nàng trước nhất, vẫn làm nàng rất thỏa mãn.
- Đương nhiên có tác dụng, ngươi làm hai đại đế quốc đều sôi sùng sục. Huống chi Kim Lâu vốn là của ngươi, có thể không dùng được sao?
Tử Âm cười nói.
- Ha ha, hình như Kim Lâu này còn phồn hoa hơn so với đế đô. Các nàng làm như thế nào vậy?
Nghệ Phong có chút hiếu kỳ, dọc đường đi tới nơi này, cư nhiên phát hiện rất nhiều cường giả có thực lực đạt được Vương cấp thủ hộ Kim Lâu.
Tử Âm cười nói:
- Cũng không có gì, có thành trì mỹ lệ như Tĩnh Hinh thành này, hơn nữa Kim Lâu ở đế đô tuyên truyền. Người đến Kim Lâu Tĩnh Hinh thành cũng càng ngày càng nhiều, lẽ nào ngươi không có phát hiện Tĩnh Hinh thành hiện tại mới tính là một thành trì sao?
- Thì ra là vậy, ta còn tưởng rằng đây là thủ đoạn của Lý U, nghĩ không ra là nàng giúp hắn.
Nghệ Phong cười nói.
- Cũng không toàn bộ là chủ ý của ta, hơn phân nửa sự tình của thành trì là Lý U xử lý. Ta chỉ lo quản lý Kim Lâu, hơn nữa Kim Lâu này đang trên đà phát triển. Không tiếp đãi người có thực lực không đạt tới Tướng Cấp cao giai, hoặc là không tiếp đãi quý tộc ở các đế quốc không tới Bá tước. Hiệu quả chính là danh tiếng của Kim Lâu càng lúc càng vang xa, điều kiện càng cao, ngược lại càng có nhiều người đến đây.
Tử Âm cười cười.
Đối với điểm này, Nghệ Phong cũng không thấy lạ, thế giới này kẻ có tiền nhiều lắm. Tiền tiêu không hết, dù sao cũng phải tìm một ít địa phương vung tiền như rác, mà Tĩnh Hinh thành mỹ lệ như vậy, nếu như không vung tiền mới là kỳ quái.
- Hiện tại Linh nhi ở nơi nào? Đi cùng Trữ Huyên, hay ở bên trong Tĩnh Hinh thành?
Nghệ Phong hỏi, cũng có chút nhớ tiểu nha đầu này.
Nói đến Linh nhi, khóe miệng Tử Âm cũng có chút mỉm cười:
- Ở bên trong phủ thành chủ, nó ở cùng Trữ Huyên và Điệp Vận Du, sớm đã quên mẫu thân như ta rồi.
Tuy rằng trong ngữ khí của Tử Âm tràn đầy trách cứ, thế nhưng trong mắt lại cưng chiều đến cực điểm.
- Trữ Huyên còn ở trong Tĩnh Hinh thành?
Trong lòng Nghệ Phong cũng mười phần kinh ngạc, không ngờ Trữ Huyên ở Tĩnh Hinh thành lâu như vậy.
Tử Âm gật đầu:
- Đoạn thời gian trước nàng còn nhắc tới ngươi, hơn nữa bộ dáng có chút sốt ruột. Hẳn là tìm ngươi có việc, sợ là đợi không được ngươi, sẽ chạy về sư môn của nàng.
Tử Âm giải thích khiến Nghệ Phong sửng sốt, không rõ chuyện tình gì có thể khiến Trữ Huyên sốt ruột như vậy, ở trong ấn tượng của Nghệ Phong, Trữ Huyên luôn luôn là cao quý trang nhã.
- Uhm! Chuyện tình phá kỷ lục ghi chép kia. Khi ta trở lại sẽ làm.
Nghệ Phong xoay người đứng lên, quay qua Tử Âm cười nói.
Nhớ tới cố sự mà Nghệ Phong nói, phối hợp với những lời này của Nghệ Phong, Tử Âm xì một tiếng khinh miệt, toàn thân nàng đã vô lực quay đầu đi chỗ khác, cũng không nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong hắc hắc cười hai tiếng, nhanh chóng mặc quần áo vào, hôn lên trán Tử Âm một ngụm nói:
- Ta trước đi xem sao, nàng nghỉ ngơi một lúc rồi trở lại phủ thành chủ!
Tử Âm gật đầu, quay qua Nghệ Phong cười nói:
- Ngươi đi đi. Mộng Nhiên đã lâu không gặp, cũng đang chờ ngươi.
Nhớ tới nữ nhân nhã nhặn lịch sự kia, khóe miệng của Nghệ Phong cũng có chút tiếu ý, thân ảnh chớp động, trực tiếp bay nhanh ra từ cửa sổ, bay nhanh về phía phủ thành chủ đệ.
Rất nhanh, Nghệ Phong tiến nhập phủ thành chủ, đi vào phủ thành chủ, hắn rất nhanh đi tới địa phương Liễu Mộng Nhiên cư ngụ. Phủ Thành chủ không thể nghi ngờ là kiến trúc tối cao nhất của toàn bộ Tĩnh Hinh thành, mà gian phòng của Liễu Mộng Nhiên ở nơi này, cũng là gian phòng mà Nghệ Phong thích đứng ở nơi đó nhìn ra xa nhất, lúc này nàng đang quay mặt ra cửa sổ, tay đang cầm một quyển sách, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia.
Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên, Nghệ Phong thậm chí không dám phát sinh một tiếng âm hưởng, lúc này Liễu Mộng Nhiên giống như cùng thiên địa kết hợp nhất thể, cầu vồng xa xa, gió nhẹ mờ ảo, đã cùng Liễu Mộng Nhiên hóa thành một bức tranh mỹ lệ tuyệt đẹp. Bức tranh này yên tĩnh tới cực điểm, lúc này Liễu Mộng Nhiên giống như thiên nhân hợp nhất, nàng chính là tượng điêu khắc nhã nhặn lịch sự trong nghìn vạn thế giới.
Loại dáng dấp thiên nhân hợp nhất này, Nghệ Phong chỉ thấy trên người Lão đầu tử. Lão đầu tử tùy ý đứng đó, thật giống như để toàn thân dung nhập thiên địa. Nếu không phải mắt thấy, tuyệt đối sẽ không nghĩ nơi đó có người, cho dù là lực nhận biết của Nghệ Phong cũng không nhận biết được.
Hiện tại Liễu Mộng Nhiên đồng dạng dành cho Nghệ Phong một loại cảm giác như vậy, nàng đang cầm một quyển sách, chăm chú nhìn nơi nào đó, hoàn toàn dung nhập trong thế giới.
Cảm giác như vậy, làm cho Nghệ Phong hơi bị ngẩn ra, trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn. Từ khi Nghệ Phong xuyên qua thế giới này đã có nghe qua một điển tích: nói có văn nhân chỉ cần đọc sách, có họa sĩ chỉ cần vẻ một bức tranh, có nhạc sư chỉ cần đánh đàn, là có thể nhất cử đột phá Quân cấp, thậm chí trình tự cao hơn. Tuy rằng lúc đó Nghệ Phong tin tưởng, thế nhưng lại cho rằng tỷ lệ này xuất hiện rất ít.
Lấy thư nhập đạo, lấy tranh nhập đạo, lấy cầm nhập đạo, … nói dễ như vậy sao? Cho dù ở kiếp trước của hắn cũng không có mấy người làm được! Thế nhưng, lúc này nhìn Liễu Mộng Nhiên như thiên nhân hợp nhất, Nghệ Phong triệt để dại ra ở nơi này. Gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Mộng Nhiên, tâm tình trong lòng không cách nào áp chế, lẽ nào, ở bên người mình, thực sự có thể xuất hiện một người lấy thư nhập đạo sao?
Thẳng tắp nhìn chăm chú vào Liễu Mộng Nhiên, quả nhiên thấy linh khí bốn phía tiến nhập vào trong cơ thể Liễu Mộng Nhiên, những linh khí này tiến nhập và thân thể Liễu Mộng Nhiên căn bản là không có tính chống cự, giống như Liễu Mộng Nhiên là không khí, ở trong cơ thể nàng không ngừng vận chuyển, giống như Liễu Mộng Nhiên là thiên địa, độ phù hợp với chúng đã đạt tới mười thành.
Một màn này làm cho Nghệ Phong dùng sức xoa xoa mắt, trong mắt tràn đầy không thể tin được. Có thể làm cho linh khí đi vào trong cơ thể mà không có một tia chống cự, đây là người có thể làm được sao?
Nghệ Phong hít sâu một hơi, nhìn quyển sách trước mặt Liễu Mộng Nhiên, chung quy tiếp nhận chuyện này là thực. Nghệ Phong có thể cảm giác được, tuy rằng thực lực của Liễu Mộng Nhiên cũng không tăng thêm nhiều ít, thế nhưng tinh khí thần lại đề cao với tốc độ kinh khủng.
Loại đề cao kinh khủng này, cho dù là tốc độ tu luyện của Lăng Thần Quyết cũng kém.
- Người so với người, quả nhiên tức chết người a! Mẹ nó, người ta nhìn sách cũng có thể vượt lên trước mình, cái này còn cho ngươi khác sống sao?
Nghệ Phong nhịn không được mắng một tiếng dưới đáy lòng, chỉ là trong lòng lập tức lại cao hứng, nữ nhân này là nữ nhân của mình, nàng cường đại cũng là chuyện tốt.
Loại trạng thái này của Liễu Mộng Nhiên cũng không kiên trì lâu lắm, tựa hồ là bị Nghệ Phong đánh vỡ, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn Nghệ Phong đứng ở nơi đó, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ, kinh hỉ hô:
- Thiếu gia!
Quả nhiên, theo tiếng thiếu gia này của Liễu Mộng Nhiên, trong cơ thể nàng đình chỉ vận hành linh khí, linh khí không có chống cự tràn vào cơ thể Liễu Mộng Nhiên, lúc này đã không còn tiến vào trong cơ thể Liễu Mộng Nhiên nữa, trạng thái kia trong nháy mắt biến mất.
Một màn này, làm cho Nghệ Phong có chút đáng tiếc, đáy lòng không khỏi có chút tự trách mình. Tiến vào trạng thái như vậy rất khó khăn, thế nhưng lúc này lại bị hắn cắt đứt.
Nhìn Liễu Mộng Nhiên nhảy nhót không thôi, Nghệ Phong đưa tay ôm lấy Liễu Mộng Nhiên, hít lấy mùi thơm ngát trên người Liễu Mộng Nhiên. Khẽ cười nói:
- Nói không chừng ngày nào đó, thực lực của Mộng Nhiên nhất cử vượt lên trước ta.
- Thiếu gia! Người cười gì vậy.
Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong cười nói, không khỏi nghi ngờ hỏi.
Nghệ Phong cười cười, cũng không có giải thích cái gì. Tuy rằng Liễu Mộng Nhiên vừa mới đi vào trạng thái thiên nhân hợp nhất, thế nhưng nếu muốn đi vào trạng thái kia rất khó, chỉ là có thể đi vào một lần, vậy sau này sẽ có cơ hội, nói không chừng ngày nào đó thực sự vượt lên trước mình, mặc dù rất khó.
- Ha ha, Lão đầu tử có đến không? Ách, chính là lão gia hỏa Liễu Nhiên kia!
Nghệ Phong nhớ tới Lão đầu tử, cười quay qua Liễu Mộng Nhiên hỏi.
Nghe Nghệ Phong nói như thế, Liễu Mộng Nhiên có chút bất mãn trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Thiếu gia, ngươi sao có thể nói cữu công là lão gia hỏa chứ. Hừ, ngươi thật đáng ghét!
Nghe được Liễu Mộng Nhiên nói, trán Nghệ Phong đổ mồ hôi lạnh, quả nhiên lão gia hỏa kia tới gặp Mộng Nhiên, hơn nữa để còn mua chuộc Mộng Nhiên.
Liễu Mộng Nhiên thấy tư thái Nghệ Phong như vậy, cười hi hi vài tiếng, không khỏi nhớ tới Liễu Nhiên từng nói: nếu như tiểu tử kia khi dễ ngươi, hãy nói cho ta, ta nhất định đánh hắn một trận.