- Sư muội!
Đám đệ tử trên đài không nhịn được kinh hô, không thể tin được nhìn thấy Thủy Nhược Vân nằm dưới thân kiếm Nghệ Phong. Tiên nữ trong lòng bọn hắn - Thủy Nhược Vân, sao có thể thua ở trong tay một tên thiếu niên vô danh tiểu tốt này, hơn nữa thực lực của hắn còn yếu hơn nàng rất nhiều. Lăng Ngọc Nhã chứng kiến ánh mắt khinh thường của Nghệ Phong, toàn thân nàng tựa hồ già đi rất nhiều, thân thể run rẩy. Nàng nhìn về phía Thủy Nhược Vân nằm dưới thân kiếm của Nghệ Phong, há miệng, lại không thốt lên được một lời nào. Kết quả nằm ngoài sức tưởng tượng này khiến cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Một người Tướng cấp thất giai bại ở trong tay một người Tướng cấp tam giai? Nhưng mà, sự thực trước mắt là không thể chối cãi.
- Không hồ là đệ tử của Liễu Nhiên, quả thực là rất cao minh!
- Một kiếm phóng ra kia rất hay, bằng không ai thắng ai thua vẫn còn rất khó nói. Thủy Nhược Vẫn vẫn còn rất nhiều át chủ bài chưa thi triển ra! Không thể tưởng được cứ như vậy đã thất bại!
- Ha ha! Thất bại là thất bại! Cho dù Thủy Nhược Vân còn nhiều át củ bài, nhưng cuối cùng nàng không có cơ hội thi triển, thế giới này mạnh được yếu thua, người ta sẽ tuyệt đối không chờ ngươi xuất ra tất cả át chủ bài.
- Ha ha, Thủy Nhược Vân còn át chủ bài? Chẳng lẽ các ngươi ngây thơ cho rằng, đệ tử Liễu Nhiên sẽ không cất giấu át chủ bài hay sao?
Trạm Lam viện trưởng cười cười. Tối thiểu lão biết được, Nghệ Phong từ đầu đến cuối còn không thi triển Nhiếp Hồn Thuật.
- Chỉ sợ lần này danh dự của Tĩnh Vân Tông sẽ tổn hao rất lớn. Mấy năm nay Tĩnh Vân Tông quá thuận buồm xuôi gió rồi. Có lẽ nên xuất hiện người áp chế uy phong của bọn họ. Chỉ là, Lăng Ngọc Nhã tuyệt đối không ngờ tới người này lại là Liễu Nhiên.
Đám người Thánh Tông chứng kiến Nghệ Phong thắng lợi, cả đám giật mình, sau đó điên cuồng cười lớn, đồng thời không ngừng vang lên thanh âm chế giễu.
- Tĩnh Vân Tông cũng không gì hơn thế này! Ngay cả đối thủ yếu hơn mình cũng không đánh lại được, phế vật như thế sao còn không đi treo cổ tự vẫn cho rồi.
Thi Đại Nhi nhìn Thủy Nhược Vân dưới kiếm Nghệ Phong, nàng dùng sức dụi dụi hai mắt, rốt cục cũng tin chuyện này là sự thực, lập tức cười khanh khách, cười đến vô cùng vui vẻ. Không ai tinh tương thực lực Thủy Nhược Vân hơn nàng, vừa nãy Thủy Nhược Vân mới chỉ thi triển ra sáu thành thực lực. Nhưng mà dưới tình huống như vậy, không ngờ lại thất bại. Thi Đại Nhi ngẫm lại liền muốn cười lớn, nàng còn chưa dốc ra toàn lực đã thất bại? Đây chẳng phải là một điều vô cùng châm chọc hay sao?
Thi Đại Nhi cảm thấy càng thêm yêu thích Phong ca ca, hắn quả thực là quá trâu bò rồi! Nếu không phải ở đây nhiều người, không tiện thân mật với hắn, chỉ sợ là nàng thậm chí còn cưỡng hiếp Nghệ Phong vài lần rồi.
...
- Trận này có tính là ta chiến thắng hay không?
Nghệ Phong nhìn về phía Lăng Ngọc Nhã trên đài, cao ngạo nói. Đồng thời vận chuyển Lăng Thần Quyết khôi phục lại đấu khí, vừa nãy không ngừng thuấn di, tuy rằng trong một cự ly ngắn, nhưng cũng phải tiêu hao rất nhiều lực lượng. Lăng Ngọc Nhã hít sâu một hơi, thì thào nói.
- Đây chính là lựa chọn của ngươi sao? Ha ha, không thể tưởng tượng được, ngươi luôn mang đến cho ta kinh ngạc. Chuyện hôm nay, chính là bước đầu tiên trong kế hoạch trả thù của ngươi sao? Nếu như thế, ta sẽ tiếp nhận!
- Trở về nói cho sư tôn ngươi biết, Tĩnh Vân Tông thua, hăn thu nhận được 1 đệ tử rất giỏi!
Rốt cục Lăng Ngọc Nhã cũng khôi phục lại bình tĩnh, nhìn Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
- Được!
Nghệ Phong ngạo nghễ đáp lời, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía đám đệ tử trên đài đang trợn mắt nhìn hắn.
- Lâm Mặc, ngươi dìu Như Vân vào tĩnh thất chữa thương đi!
Lăng Ngọc Nhã quét mắt nhìn Nghệ Phong, nói với một thiếu niên lớn lên có chút thanh tú đứng ở bên cạnh nàng.
- Vâng!
Lâm Mặc đáp lời, đi về phía đấu trường, nhưng ánh mắt một khắc vẫn không dời khỏi trên người Nghệ Phong, ánh mắt hắn nhìn về phía Nghệ Phong vô cùng âm trầm, phảng phất như là muốn chém Nghệ Phong thành tám mảnh. Nghệ Phong nhìn về phía mấy người đệ tử đi đến trước mặt hắn, ngược lại không hề di chuyển, mà trừng mắt nhìn lại Lâm Mặc, khinh thường hừ một câu.
- Lấy kiếm ngươi ra!
Giọng điệu Lâm Mặc tràn ngập mùi thuốc súng, nhìn Nghệ Phong khẽ rít lên.
Hắn một mực ái mộ sư muội Thủy Nhược Vân tựa như thiên tiên, chỉ có điều khi đối mặt vơi nàng không có tâm khinh nhờn. Chưa bao giờ dám biểu đạt với nàng, nhìn thấy máu tươi của sư muội phun lên trên mặt đá, Lâm Mặc cảm thấy có một ngọn lửa giận đang thiêu đốt tâm can của hắn. Nhận lệnh của Lăng Ngọc Nhã hắn không dám ra tay, nhưng ngữ khí với Nghệ Phong vô cùng không tốt.
- Ngươi muốn đánh ta?
Nghệ Phong nhìn Lâm Mặc trêu trọc nói.
- Không! Ta muốn giết ngươi.
Lâm Mặc lắc đầu phủ nhận.
- Ha ha! Chỉ sợ là rất nhiều người Tĩnh Vân Tông muốn giết ta! Nhưng mà các ngươi không có bản sự này!
Nghệ Phong khinh thường nhìn Lâm Mặc, kiếm trên tay khẽ vạch một cái lên trên cái cần cổ trắng như tuyết của Thủy Nhược Vân, một dòng máu từ từ chảy ra. Cử động này của Nghệ Phong khiến cho tất cả nam nhân có mặt trong trường mắng to. Mỹ nhân như thế, hắn cũng cam lòng gây tổn thương? Hai mắt Thi Đại Nhi cũng tỏa sáng, nhưng cùng mọi người bất đồng, đây là ánh mắt si mê, trong lòng đang hò hét.
- Oa! Phong ca ca quả nhiên là một nam nhân tốt!
- Ta muốn khiêu chiến ngươi?
Lâm Mặc thấy Nghệ Phong đâm rách da Thủy Nhược Vân, giận dữ gào lên.
- Ha ha…
Nghệ Phong cười đầy càn rỡ, nhìn Lăng Ngọc Nhã hỏi.
- Đây là ý tứ của ngươi? Hay là ý tứ của bọn hắn?
Lăng Ngọc Nhã nhìn thoáng qua Nghệ Phong vô cùng hung hăng càn quấy, sau đó nhìn thoáng qua Lâm Mặc đang bừng bừng giận dữ, thản nhiên nói.
- Bọn hắn có tự do của bọn hắn!
- Tốt! Phi thường tốt!
Nghệ Phong cười to, lập tức quay đầu nhìn về phía Lâm Mặc, chỉ thẳng vào mặt Lăng Ngọc Nhã, khinh thường nói.
- Mấy tên phế vật này? Bọn hắn có đủ tư cách khiêu chiến ta sao? Hay là, Tĩnh Vân Tông các ngươi chỉ toàn là một đám phế vật như vậy?
Oanh…
Một câu nói, khiến cho mọi người cảm thấy đầu óc mê muội!
Cái gì gọi là mới gọi là hung hăng càn quấy? Cái gì gọi là càn rỡ? Đây chính là như vậy! Dám ở trước mặt toàn bộ Tĩnh Vân Tông, trước mặt lão tông chủ Tĩnh Vân Tông, chửi thẳng Tĩnh Vân Tông là một đám phế vật, ai dám làm giống như hắn?
Thi Đại Nhi nhìn về phía Nghệ Phong bĩu môi, lẩm bẩm đầy bất mãn.
- Sao Phong ca ca lại thích nói thật như thế? Tuy rằng người ta đều là phế vật nhưng cũng không nên nói như vậy chứ, đây là đả kích lòng tự tôn của người ta mà!
- Nghệ Phong! Gan của ngươi rất lớn!
Lăng Ngọc Nhã chưa từng gặp phải người nào dám chỉ thẳng tay vào mặt nàng mà mắng Tĩnh Vân Tông là phế vật. Đây là lần đầu tiên từ lúc nàng chào đời cho tới tận bây giờ, so với Liễu Nhiên, đệ tử của hắn cũng ngạo mạn, hung hăng càn quấy không kém hơn một chút nào! Tốt, không phải là ngươi tìm người phải có tư cách khiêu chiến sao. Ta cho ngươi cơ hội này! Mặt mũi Tĩnh Vân Tông vừa mới mất, hiện tại phải đòi về.
- Hồng Mộc, gọi Khương Duy Kiệt tới!
Lăng Ngọc Nhã nhìn về phía Nghệ Phong, khóe miệng cười lạnh. Liễu Nhiên, đệ tử ngươi muốn gây sự, đừng nên trách ta! Nghệ Phong nhìn Lăng Ngọc Nhã đầy khinh thường, Tiêm Hổ Kiếm vẫn chỉ thẳng vào cổ Thủy Nhược Vân, không một ai dám động đến nàng. Hiện tại, không ai dám thử xem Nghệ Phong có dám khay không đâm thẳng vào yết hầu Thủy Nhược Vân.
Nghệ Phong lẳng lặng chờ đợi, Lâm Mặc dám khiêu chiến, không được Lăng Ngọc Nhã sai sử, nói cái gì hắn cũng không tin.
Sợ là nữ nhân này thua không cam lòng, tuy rằng không biết đến cùng nàng và lão đầu tử đã xảy ra chuyện gì? Bất quá, hắn muốn trả thù ngươi, chính là ngươi đáng chết!