- Này chính là uy thế của Vương Cấp sao? Chỉ là khí thế đối bính, mà đã kinh khủng như vậy!
Hiện tại bọn họ mới hiểu được, vì sao Vương Cấp lại được người ta kính ngưỡng như vậy! Bọn họ có khả năng hủy thiên diệt địa, bọn họ đã không thể tưởng tượng, nếu như Tôn Cấp bắn ra khí thế, cái kia sẽ kinh khủng đến nhường nào.
Thân ảnh của Cuồng Hổ và Nghệ Công chợt lóe lên, đấu khí trên quyền cương giống như quang cầu, tản ra uy thế vô cùng, cắt đứt hư không, hung hăng oanh kíck về phía đối phương.
Binh...
Một tiếng xé rách hư không thật lớn vang vọng bầu trời, thậm chí làm cho tất cả mọi người ở đế đô có thể nghe được, thậm chí có chút tiểu hài tử ngủ say bị thanh âm này dọa giật mình tỉnh giấc, sau đó oa oa khóc lớn!
Một tiếng âm hưởng mạnh mẽ này, cũng triệt để kinh động đến các cao thủ chân chính của đế đô, cả đám chạy về phía phủ đệ của Bao Đạt bá tước.
Trong hư không, thân ảnh của Cuồng Hổ và Nghệ Công không ngừng chớp động, bóng người khắp bầu trời, mang theo thanh âm chấn động màng tai, mang theo tất cả cuồng phong, kình khí bắn loạn chung quanh. Những người có thực lực hơi yếu, lui ra xa về bốn phía.
Dư ba do Vương Cấp chiến đấu, không phải là bọn hắn có thể chống đối.
Kình khí bắn khắp bầu trời kia, thẳng tắp oanh trên mặt đất, làm cho giữa sân được làm bằng đá rắn chắt cũng bị đập vụn, mặt đất bằng phẳng cũng trở nên gồ ghề!
Hai Vương Cấp quyết đấu, làm cho mọi người nhìn như si như say, trong lòng cả đám đều nhiệt huyết sôi trào, hận không thể cũng xông lên tranh đấu một phen, nhưng mà bọn hắn cũng biết, nếu như bọn họ đi tới, sợ là sẽ trực tiếp bị oanh kích thành cặn bã!
Ngược lại là Nghệ Phong, đối với tranh đấu trong hư không cũng không có nhiều hứng thú. Ngay cả Tôn Cấp quyết đấu hắn cũng xem qua, Vương Cấp thực sự không làm hắn hứng thú.
Nghệ Phong quay đầu chuẩn bị trị liệu thương thế cho Dạ Quỷ, đã thấy Cao Thiên, Cao Không nuốt nước bọt, nhãn thần chăm chú nhìn vào hư không, trong mắt bắn ra quang mang cháy bỏng.
Nghệ Phong cười cười, đối với hai người cuồng chiến như Cao Thiên, Cao Không này cũng có chút lý giải, Nghệ Phong thậm chí minh bạch vì sao viện trưởng lại để hai người này đi theo mình, sợ là muốn mượn tay mình để thỏa mãn dục vọng chiến đấu của hai huynh đệ bọn họ!
Đối với thủ hạ của mình, Nghệ Phong chưa bao giờ keo kiệt, hắn quay đầu nhìn Cao Thiên, Cao Không nói:
- Tranh đấu của Vương Cấp, các ngươi không tham dự được, đối diện không phải còn có hai Tướng Cấp và một ít Sư Cấp sao? Luyện tập một chút cũng tốt!
Lời vừa nói ra, nhất thời làm cho Cao Thiên, Cao Không hưng phấn lên. Bọn hắn cung kính thi lễ với Nghệ Phong, sau đó quơ trọng kiếm trong tay vọt tới.
Bao Đạt thấy Cao Thiên, Cao Không lần thứ hai tấn công về phía bọn hắn, nhìn khí thế dữ tợn kia của Cao Thiên, Cao Không, hắn nhịn không được phát lạnh, hướng hai Tướng Cấp ở trước người hắn hô:
- Ngăn trở bọn họ! Mau ngăn trở bọn họ!
Bộ dáng này, làm cho khóe miệng Nghệ Phong cười nhạt. Nghệ Phong nhìn hai Tướng Cấp và một đám thị vệ vây quanh hai người Cao Thiên, Cao Không, hơi nhíu mày, từ trong lòng lấy ra mấy viên đan dược, phân phát cho đám người Sát Lâu nói:
- Các ngươi đi vào trợ giúp hai người Cao Thiên, Cao Không, Dạ Quỷ ta sẽ bảo hộ. Còn nữa, nếu như cảm giác đấu khí mình không đủ. Thì nhanh chóng trở lại lấy Hồi Khí Đan.
- Vâng.
Năm người huy động chủy thủ hướng về giữa sân đánh qua, thấy thực lực của Nghệ Phong, bọn họ đối với việc Nghệ Phong bảo hộ Dạ Quỷ là cực kỳ yên tâm.
Nghệ Phong nhìn tràng diện hỗn chiến lần thứ hai, hắn cười lạnh một tiếng:
- Ngươi nhiều người thì đã làm sao, bản thiếu gia có đan dược, dùng đan dược cũng có thể đè chết các ngươi!
Mọi người nhìn hai nơi chiến đấu trên hư không và dưới mặt đất, cả đám cảm giác hai mắt của mình không đủ để dùng! Tràng diện to lớn như vậy, trước khi tới bọn họ nên mua một băng ghế, mua thêm ít hạt dưa, vừa nhìn vừa nhâm nhi, như vậy mới đã nghiền!
Bao Đạt nhìn song phương càng đánh càng hăng, hắn hơi lui ra phía sau vài bước, nhãn thần nhìn Nghệ Phong. Sợ Nghệ Phong hướng hắn xuất thủ, dù sao hiện tại nhàn rỗi chỉ có hắn và Nghệ Phong. Mà hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Nghệ Phong!
Thế nhưng, khi hắn thấy Nghệ Phong quơ kim châm chữa thương cho Dạ Quỷ, hắn nhịn không được thở dài một hơi, đáy lòng lại dâng lên ý nghĩ: không ngờ Nghệ Phong còn là một Y Sư!
Thế nhưng, may mắn của Bao Đạt cũng không có quá lâu, hắn chỉ thấy Nghệ Phong thu hồi kim châm đứng lên, nhìn lướt qua hư không và đám người Cao Thiên, Cao Không, sau đó anh mắt kia nhìn chằm chằm về phía hắn!
Ngay thời điểm trong lòng Bao Đạt run đích, hắn thấy trên người Nghệ Phong hiện lên một đạo bạch quang, đấu khí nhanh chóng hướng về phía cánh tay, sau đó hội tụ tới giữa tay, hình thành một quang cầu.
Nghệ Phong lẳng lặng nhìn quang cầu trong lòng bàn tay mình, đấu khí như trước tụ tập vào trong đó. Màu trắng của quang cầu trong lòng bàn tay, càng lúc càng chói sáng!
Bao Đạt cổ quái nhìn chăm chú lên quang cầu trong lòng bàn tay Nghệ Phong, rất không rõ Nghệ Phong này rốt cuộc là làm cái gì?
Đồng dạng, có người vẫn chú ý tới Nghệ Phong, cũng liếc mắt nhìn nhau, nhưng mà bọn hắn lập tức đã nghĩ đến cái gì, cả đám kinh hãi liếc mắt nhìn nhau hô to.
- Phệ Linh Nộ Bạo?
- Oanh...
Đúng như mọi người tưởng tượng, Nghệ Phong thi triển chính là Phệ Linh Nộ Bạo. Cùng với âm thanh vang tận mây xanh, toàn bộ mặt đất rung động. Làm cho người ta kinh hãi chính là, trong phủ đệ của bá tước, một đám mây hình nấm cường đại phóng lên cao, toàn bộ kiến trúc của bá tước phủ sụp đổ hơn phân nửa. Cuồng phong khắp bầu trời mang theo đá vụn bụi đất tàn sát bừa bãi khắp nơi.
Biến hóa bất thình lình, làm cho tất cả mọi người nhịn không được đều đứng lên tại chỗ, cả đám dại ra nhìn phủ bá tước đã sụp đổ hơn phân nửa.
Nhìn nấm vân phóng lên cao kia, khóe miệng bọn họ hơi co quắp, toàn bộ hiện trường một mảnh vắng vẻ.
Bao Đạt nhìn phủ đệ hắn sụp đổ, mồ hôi lạnh sau lưng không ngừng đổ ra, đồng thời đáy lòng lại nhịn không được may mắn, may mắn là Phệ Linh Nộ Bạo của Nghệ Phong thi triển vào phủ bá tước của hắn, nếu như mà thi triển vào hắn, kia hắn nhất định là trực tiếp bị oanh đến tro cốt không còn.