Bạch Hàn Tuyết hỏi Bạch Liệt Hỏa và Nghệ Phong ở trong mật thất trao đổi cái gì, thế nhưng Bạch Liệt Hỏa không trả lời. Điều này khiến cho Bạch Hàn Tuyết cảm thấy nghi hoặc, bất quá Bạch Liệt Hỏa không nói, nàng cũng không dám tiếp tục truy hỏi. Chỉ bất quá, khi Bạch Liệt Hỏa lấy ra bản bảo điển kia của Bạch gia từ trong lòng hắn, lúc này Bạch Hàn Tuyết mới đưa hai tay run run tiếp nhận bảo điển. Sau đó nhỏ xuống một giọt máu trên mặt bảo điển, nhìn trên mặt nhất thời xuất hiện rất nhiều chữ viết.
Bạch Hàn Tuyết cảm giác đáy lòng nàng cũng run rẩy, bảo điển rời đi Bạch gia hơn trăm năm rốt cuộc quay trở về. Có bản bảo điển này, thực lực đệ tử chính thống của Bạch gia sẽ đề cao trên diện rộng, đặc biệt ba đời tử tôn bọn họ. Có thể mượn bảo điển thanh trừ những mối họa ngầm mà trước đây tu luyện bản khuyết mang đến, thực lực có thể sẽ tăng lên càng kinh khủng.
Bạch Hàn Tuyết hít sâu một hơi, nàng vốn tưởng rằng Nghệ Phong chỉ mang đến một tin tức, lại không thể ngờ hắn cư nhiên mang cả bảo điển trở về, đây là một niềm vui ngoài ý muốn.
- Bảo điển là do sư môn của Nghệ Phong đoạt đi sao?
Bạch Hàn Tuyết dường như nghĩ đến một điểm này, chỉ có như vậy mới có thể giải thích được vì sao Nghệ Phong lại tìm về được bảo điển.
Thế nhưng câu trả lời của Bạch Liệt Hỏa lại khiến cho Bạch Hàn Tuyết cảm thấy ngoài ý muốn, Bạch Liệt Hỏa chỉ lắc đầu nói:
- Sư môn của Nghệ Phong không thèm đoạt! Trong này còn có một ít chuyện cũ!
Bạch Hàn Tuyết ngẩn ra, nàng thật không ngờ Bạch Liệt Hỏa lại nói như vậy. Bạch Hàn Tuyết cũng rất tò mò sư môn của Nghệ Phong, ngay cả bản bảo điển truyền kỳ này của Bạch gia cũng không để vào mắt, lẽ nào sư môn của hắn trâu bò đến thế sao?
Bạch Hàn Tuyết còn muốn hỏi cái gì, lại bị Bạch Liệt Hỏa cắt đứt, nhìn nàng nói:
- Được rồi, cháu đừng hỏi nhiều như vậy nữa. Tìm phụ thân cháu đến, nghiên cứu một chút bảo điển xem thế nào!
Bạch Hàn Tuyết thấy Bạch Liệt Hỏa không muốn nhắc lại chuyện này, chỉ biết Nghệ Phong đã nói rất nhiều chuyện quan trọng cho Bạch Liệt Hỏa nghe, lấy hiểu biết của Bạch Hàn Tuyết về Nghệ Phong, Bạch gia có thể cầm lại bảo điển, nhất định phải trả giá thật lớn.
Đúng như Bạch Hàn Tuyết đã suy đoán, Nghệ Phong và Bạch Liệt Hỏa đã ở mật thất nói chuyện một ngày một đêm, tuy nhiên không được như những gì hắn tính trước, thế nhưng hắn vẫn có cảm giác sung sướng muốn vung tay vung chân. Hắn thật không ngờ nội tình của Bạch gia mạnh như vậy, dưới sự công kích từng bước của Nghệ Phong, Bạch Liệt Hỏa bại lộ con bài chưa lật ngày càng nhiều. Đến cuối cùng khiến cho Nghệ Phong cũng phải níu lưỡi.
Đến lúc này Nghệ Phong mới biết được, những thế gia lâu đời này vì sao vẫn có thể chiếm giữ tại đế đô.
Tuy rằng Nghệ Phong không thể kéo Bạch gia về phe hắn, thế nhưng nhớ tới giao dịch của bọn họ lúc đó, Nghệ Phong cũng có cảm giác muốn ngửa mặt lên trời huýt sáo dài. Kim Lâu quét ngang đế đô không cần phải cố kỵ gì nữa.
….
Lúc Nghệ Phong trở lại phủ đệ, thấy bộ dạng trên mặt Nghệ Phong biểu lộ hưng phấn tươi cười, khiến cho Liễu Mộng Nhiên không khỏi ngẩn ra, từ trước tới bây giờ nàng chưa từng gặp Nghệ Phong thất thố như vậy. Nàng đưa tay lên sờ trán Nghệ Phong, xác định hắn không bị ấm đầu, lúc này mới thở dài một hơi.
Liễu Mộng Nhiên làm thị nữ cực kỳ hoàn mỹ, cho nên lúc biết được Nghệ Phong đói bụng cả ngày đêm, nàng nhanh chóng chạy đi chuẩn bị thức ăn. Nhìn Nghệ Phong giống như lang như hổ ăn hết đống thức ăn nàng tỉ mỉ làm cho hắn, lúc này nàng mới lộ ra dáng tươi cười thỏa mãn.
Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên cười xinh đẹp, tản ra phong tình vạn chủng, trong lòng Nghệ Phong thực sự cảm thấy quá thoải mái. Có thị nữ như vậy, hắn còn cầu mong gì nữa?
…
Nghệ Phong và Tần Y dù sao cũng được bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, lần này khó được hai người ở chung một chỗ. Cho nên Nghệ Phong lại co đầu rút cổ ở phủ đệ, suốt ngày dính chặt một chỗ cùng Tần Y. Thỉnh thoảng hắn lại trêu đùa nữ nhân nhu thuận mềm mại Liễu Mộng Nhiên. Thực sự cảm thấy vui vẻ nhàn nhã đến cực điểm.
Thế nhưng, trong thời gian này đế đô đã náo loạn ngất trời. Tất cả mọi người không nghĩ tới vì sao Kim Lâu đột nhiên giống như phát điên. Mạnh mẽ công kích bất luận một thế lục nào không thuộc về mình. Toàn bộ thế lực ngầm trong đế đô phải nói là phong vân biến sắc. Đế đô nguyên bản đang bình tĩnh lại tiếp tục nổi lên sóng to gió lớn.
Lúc này Kim Lâu bày ra thực lực, khiến cho tất cả thế lực trong đế đô đều táp lưỡi, mặc dù bọn họ đã đánh giá cao mức độ kinh khủng của Kim Lâu. Thế nhưng thật không ngờ Kim Lâu còn kinh khủng hơn vạn phần so với tưởng tượng của bọn hắn.
Nơi mà thế lực Kim Lâu đi qua, không có một ai có thể chống đỡ. Đến cuối cùng càng chấn động khiến cho tất cả các thế lực ngầm trong đế đô đều nhấc tay đầu hàng, quy phục vào trong phạm vi quản lý của Kim Lâu.
Đến cuối cùng, trừ bỏ chút địa bàn nhỏ của Hung Lang và Tàn Bạo được hai vị hoàng tử bảo vệ. Kim Lâu không ra tay với hai thế lực này, còn lại toàn bộ đế đô hầu như đều nhét vào trong túi của Kim Lâu, khí thế Kim Lâu cũng đạt tới đỉnh núi, mơ hồi có xu thế đè hai vị hoàng tử xuống.
Ngắn ngủi thời gian mấy ngày, toàn bộ thế lực ngầm bị tẩy rửa không sai biệt lắm. Kim Lâu hành động nhanh chóng khiến cho hai đại hoàng tử không kịp trở tay, đến khi bọn hắn kịp thời phản ứng. Tất cả đã thành kết cục đã định. Lúc này bọn họ mới biết, ngay từ đầu, Kim Lâu đã chuẩn bị làm như vậy, bằng không không có khả nặng đạt được tốc độ nhanh như vậy.
Đến tận đây, Kim Lâu cũng triệt để trở thành vương giả của thế lực ngầm ở đế đô, không người có thể lay động.
Mà trước đây Tử Âm không được người ta chú ý tới, hôm nay uy thế nàng cũng đạt được trình độ vô cùng không bình thường. Cao quý tôn nghiêm giống như một vị nữ vương! Coi như là hai hoàng tử đều kém hơn nhiều so với nàng.
Biệt hiệu Tử Mân Côi của Tử Âm cũng dần dần bị người ta lãng quên, mà thay vào đó chính là xưng hô nàng là Ám Tử Nữ Vương. Ám chính là đại biểu thế giới ngầm.
Cuồng Hổ vốn rất lo lắng Kim Lâu mở rộng thế lực quá nhanh, sẽ gặp phản kháng. Thế nhưng để hắn cảm thấy ngoài ý muốn là, tình huống như vậy đến hiện tại vẫn chưa thấy xuất hiện, dưới sự trợ giúp của Sát Lâu Thiên Nghịch, thế cục cũng dần dần trở nên ổn định. Đế đô lần thứ hai khôi phục bình tĩnh, Cuồng Hổ cũng bắt tay vào giải quyết những mối họa ngầm có thể sinh ra.
Toàn bộ đế đô, còn không bị Kim Lâu nắm trong tay chắc cũng chỉ có chút địa bàn nhỏ của Hung Lang và Tàn Bạo kia mà thôi.
Cuồng Hổ hỏi Nghệ Phong có muốn tiếp tục mượn theo tiếng trống hăng hái thừa thắng xông lên thâu tóm nốt hai địa phương này, hiện tại trong lòng hắn tràn đầy tin tưởng, cho dù bắt xuống hai thế lực này cũng không phải vấn đề quá lớn.
Cuồng Hổ vốn tưởng rằng Nghệ Phong sẽ đồng ý với ý kiến của hắn, lại không nghĩ ra Nghệ Phong lắc đầu nói với hắn:
- Không cần, bọn họ đã chẳng ra hồn, huống chi ta đợi một lát nữa, chờ bọn hắn tự mình đưa đến tay ta!
Cuồng Hổ nghe được Nghệ Phong nói, hơi bị ngẩn ra, hắn cổ quái nhìn Nghệ Phong thầm nghĩ hai vị hoàng tử làm sao có khả năng đưa cổ thế lực này đến trong tay hắn.
Đương nhiên, Cuồng Hổ đó có sự tin tưởng mù quáng đối với Nghệ Phong. Thấy Nghệ Phong nói như vậy, hắn nghĩ nhất định Nghệ Phong có đạo lý của Nghệ Phong. Kỳ tích mà Nghệ Phong sáng tạo không chỉ một hai cái, hắn nói là đưa tới, chắc chắn sẽ đưa tới.
Cuồng Hổ nhận được câu trả lời từ Nghệ Phong, cũng tiếp tục trở lại Kim Lâu xử lý thế lực đã tăng vọt. Nghệ Phong sợ Tử Âm quá mệt mỏi, để cho cả hai huynh đệ Cao Thiên Cao Không, còn có Tần thúc cùng sang giúp đỡ Tử Âm. Thậm chí ngay cả Nguyên Trực đều để hắn trốn học, mang theo học sinh đi hỗ trợ xử lý.
Nghệ Phong vốn định tự mình đi sang, thế nhưng hắn nghĩ lúc này không thích hợp đứng ra. Nghĩ đến lần này quy mô xuất động, tất cả mọi người đều nghĩ là chủ ý của hắn. Cho nên hắn đang đợi, đang đợi có người tìm tới cửa.