Nhìn một quyền hung hăng công tới, đầu ngón tay Nghệ Phong điểm nhẹ, lắc mình tránh khỏi một quyền này. Nghệ Phong không phải kẻ ngu, vừa mới thử lực lượng mình cừng rắn tiếp đón một quyền của đối phương khiển cánh tay hắn cảm giác đau đớn kịch liệt, nếu như lúc này lại tiếp thêm một quyền nữa, sợ ràng cánh tay phải đau đớn muốn chết trong đoạn thời gian dài.
Tủy ràng Toái Phá lơi hai, thể nhưng khả năng chiu đưns của thân thể lai có hạn.
Thể nên, một quyền của Bạch Án hung hăng đánh vào trên tàn ảnh Nghệ Phong, khiển toàn bộ hư không bị đánh cho hơi sụp đổ, thậm chí phải rơi xuống vài mảnh nhỏ không gian!
Ngay khi Bạch Án chuẩn bị đổi tay tiếp tục công kích Nghệ Phong, lại phát hiện Nghệ Phong mạnh mẽ biến mất tại chỗ, sau đó cảm giác trên ngực có một đạo kình khí đánh tới.
Biến hóa trong không đến chớp mắt khiển Bạch Án kinh hãi kêu to:
- Thuấn di!
Bạch Án không hổ là người có kinh nghiệm phong phú, tuy ràng kinh hãi, thể nhưng vẫn kịp biến đổi quyền thể, ngay trước khi nắm tay kia nện xuống trên neưc, manh mẽ cản lai.
Có điều, chống đỡ trong lúc vội vàng, sao có thể là đối thủ của Nghệ Phong, trong nhát mắt Bạch Án liền lảo đảo lui lại phía sau vài bước.
Thể nhưng hắn còn không kịp vui vì kịp đỡ một quyền của đối phương thì Nghệ Phong một lần nữa lại biến mất. Bỗng nhiên Bạch Án cảm giác sau lưng mình có một quyền đang hung hăng đập tới.
Tuy ràng Bạch Án phản ứng cực nhanh, thế nhưng vẫn không thể nhanh bàng thuấn di. Quyền thế của hắn không kịp biển ngược ữở lại, nắm tay Nghệ Phong đã hung hăng nện xuống trên người hắn!
Binh...
Một tiếng va chạm mạnh, Bạch Án bay ngược lại trong hư không.
Biến hóa bất ngờ khiển mọi người trọn ữòn hai mắt ngây ngốc đứng tại chỗ, bốn phía thành một mảnh yên lặng, cả đám không thể tin được nhìn một màn này.
- Hắn, cư nhiên thực sự chiến thắng!
Đám người Bạo Cương lăng lăng nhìn Bạch Án nằm trên mặt đất, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh hãi trong mắt đối phương. Bọn họ thật không ngờ Bạch Án cư nhiên thua dưới tay Nghệ Phong.
Bạch Hàn Tuyết nhìn biểu tình nhạt nhạt như không đáng kể trên mặt Nghệ Phong, nàng cảm giác đầu mình không đủ sử dụng. Phụ thân mình tại để đô cũng coi như là một cường giả, thể nhưng lại dễ dàng thua cuộc dưới tay Nghệ Phong. Nghĩ vậy, nàng không khỏi cảm giác bi ai cho ngũ hổ dám đối địch với hắn. Chọc phải đối thủ như vậy, Hoa Hạ bang thực muốn giải tán rồi!
So với Bạch Hàn Tuyết, đám người Bạo Cương càng chấn động. Thuấn di a, bọn họ cư nhiên thấy được kỹ năng thuấn di. Kỹ năng như vậy không phải đã sớm thất truyền rồi sao? Thế nhưng... Trời ạ, tiểu tử này rốt cuộc lấy đâu ra nhiều kỹ năng biến thái như vậy?
Nhìn Bạch Án nằm lẫn trong đám bụi đất, mấy người bất đắc dĩ cười khổ vài tiếng. Nghệ Phong vừa mới vào Tướng cấp, cư nhiên đánh cho Tướng cấp nhị giai đỉnh phong phải nằm đo đất. Chuyện này nếu nói ra ngoài, có ai tin?
Thể nhưng, tất cả đều hiện ra rõ ràng trước mắt chính mình! Nghệ Phong vượt qua khoảng cách hai giai cực lớn, đánh Bạch Án nằm đo đất. Lúc này Bạo Cương biết được, cho dù Nghệ Phong không cần tiết lộ hắn có thân phận y sư thất giai, cũng có thể đi ngang đế đô! Một trận chiến này nếu như truyền ra ngoài, Nghệ Phong nhất định khiến cả để đô chấn động!
- Thế nào? Như vậy có tính là ta thắng?
Nghệ Phong nhìn lướt qua Bạch Liệt Hỏa, nhàn nhạt nói.
Đạt được thực lực Tướng cấp, kỹ năng thuấn di đã có thể sử dụng theo tâm ứng, tuy ràng số lần sử dụng không được nhiều như trước, thể nhưng cự ly lại được kéo xa hơn nhiều, đây cũng là nguyên nhân Nghệ Phong có thể mượn thuấn di và Toái Phá đánh bại Bạch Án.
Nghệ Phong thấy không ai trả lời hắn, nhìn Bạch Án đã thành một người máu, chẳng hề để ý nói:
- Nếu như vẫn không chịu, chiến thêm một hồi cũng không ngại!
Tuy ràng Nghệ Phong cũng không thể sử dụng thuấn di nhiều, thể nhưng cũng không sợ Bạch Án, cho dù đánh tiếp, không cần dùng tới thuấn di, mình vẫn có thể đánh bại đối phương.
Bạch Liệt Hỏa nghe ngữ điệu chẳng hề để ý của Nghệ Phong, sau đó lại nhìn thoáng qua Bạch Án, hắn hừ một tiếng với Nghệ Phong:
- Trận này, chúng ta thua!
Lúc này sấc mặt Nghệ Phong mới hòa hoãn xuống, mặc dù lão nhân này có điểm đáng ghét, nhưng vẫn biết phân rõ phải trái, sẽ không thay đổi thất thường.
- Đã như vậy ta hi vọng các ngươi tuân thủ lời hứa, đừng tiếp tục hỏi ta về tung tích bảo điển quái quỷ kia. Thứ đó, bản thiếu không hề hứng thú một điểm, càng không biết nó ở nơi nào!
Nghệ Phong nhàn nhạt nhìn lướt qua Bạch Hàn Tuyết, ánh mắt lại không nhịn được nhìn xuống cặp chân dài của nàng. Đôi chân của nữ nhân này, đúng thật là mị hoặc đến cực điểm.
- Hừ!
Bạch Liệt Hỏa hừ một tiếng, không thèm quan tâm lời nói của Nghệ Phong, đưa tay lấy tùng âm thảo từ tay người hầu, chuyển qua cho Tử Âm, cũng không thèm ngó tới Nghệ Phong.
- Ách...
Bạo Cương thấy tư thái tiểu hài tử của Bạch Liệt Hỏa, cả đám đều kinh ngạc tại chỗ. Lão gia hỏa này, vẫn còn rất thú vị!
Tử Âm cười đi tới phía trước, đưa ra tùng âm thảo, hơi chút oán ừách nhìn Nghệ Phong nói:
- Sau này đừng mạo hiểm như vậy nữa!
- Ách...
Nghệ Phong có chút buồn cười, tự hắn biết rõ mình sẽ thắng. Tử Âm lo lắng như vậy, thực sự là tâm tư nữ nhân, trong lòng cũng chảy qua một dòng ấm áp.
- Tử Âm tỷ yên tâm!
Nghệ Phong mỉm cười với Tử Âm, lại quay qua nói với Bạo Cương:
- Bạo Cương vương gia, ngươi muốn ngây ngốc ở chỗ này hay rời đi với chúng ta?
- Ha ha... Phong thiếu đi trước thôi! Ta và lão gia hỏa này đã lâu không gặp! Vừa tiện đánh một hồi!
Bạo Cương tùy tiện trả lời Nghệ Phong.
Nghệ Phong gật đầu, tiện tay kéo lấy bàn tay trắng mịn của Tử Âm:
- Tử Âm tỷ, chúng ta đi thôi!
sấc mặt Tử Âm có chút ửng đỏ, trắng mắt liếc Nghệ Phong, vẫy tay tránh ra. Mặc dù biết Nghệ Phong chỉ là tiện tay, thể nhưng nàng không tiện tiếp xúc thân mật với Nghệ Phong lúc này.
- Ách...
Nghệ Phong thấy dáng dấp Tử Âm như vậy, cũng cười không nói gì thêm. Sóng vai với Tử Âm đi ra ngoài phủ, có điều khi Nghệ Phong mới đi được phân nửa, hắn đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười trêu chọc Bạch Hàn Tuyết:
- Tuy ràng bản thiểu không biết tung tích bảo điển, thể nhưng bản thiểu có thể hỏi tìm! Cưỡng bức là vô dụng, ngươi có thể dùng sắc dụ thử xem!
Nói xong, Nghệ Phong cười ha ha, dẫn theo Tử Âm nghênh ngang rời khỏi, để lại một đám người kinh ngạc dại ra tại chỗ.a