Nghệ Phong nhìn các võ giả vội vàng bỏ chạy bốn phía, khóe miệng nhếch lên tươi cười. Thân ảnh chớp động, giống như quỷ mị xuất hiện trên hư không, tàn ảnh nối liền, cấu thành đạo hồng quang.
Nơi tàn ảnh đi qua tạo thành gió mạnh, đập vào các võ giả trên hư không, khiến cả đám từ trên hư không rớt xuống, đập vào hải đảo, hoặc rơi xuống biển. Máu thịt nát bấy hấp dẫn cá mập đến cắn xé.
Chúng đệ tử nhìn đám võ giả cường hãn bọn họ vẫn luôn ngưỡng vọng, dưới tay thanh niên kia lại giống như đàn kiến tùy ý bị đánh rơi. Nhãn thần nhìn Nghệ Phong cũng mang theo vẻ kinh nể. Trong lòng đám người Tây Hải cung càng lạnh lẽo.
Sau khi Long Hùng giết chết hai Quân Cấp kia, cũng bắt đầu bắt giết Vương Cấp trên hư không. Nghệ Phong và Long Hùng phối hợp vây giết, các vỏ giả cao tầng của Tây Hải cung đều như ong vỡ tổ, không ngừng rơi khỏi hư không. Hai người hợp lực tàn sát. Võ giả cao tầng Tây Hải cung vốn đông đảo, rất nhanh không còn dư mấy người.
Mà những đệ tử thiếu đi những võ giả cao tầng này, căn bản không thể chống lại người Đông Hải cung vồ đến. Trong khoảng thời gian ngắn, liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Bất quá, mấy vạn đệ tử, cho dù nghiêng về một bên, cũng tốn không ít thời gian. Nghệ Phong nhìn đệ tử Tây Hải cùng thành từng đoàn từng đoàn bỏ chạy. Bàn tay mạnh mẽ nhấc lên, năng lượng khắp nơi hóa thành thực thể, tạo thành bàn tay thật lớn cỡ khoảng vài chục thước.
Bàn tay ngưng kết lại, Nghệ Phong mạnh mẽ đè xuống phía dưới. Bàn tay che trời khiến sắc mặt đệ tử Tây Hải Cung trắng bệch, toàn bộ đám đệ tử chạy nhanh về phía xa xa, muốn tránh né bàn tay này.
Thế nhưng, đợt công kích của Nghệ Phong lại có thể để đám đệ tử này có thể tránh né. Bàn tay ấn xuống, trong nháy mắt hàng trăm đệ tử bị ép xuống đất trông giống như bánh nhân thịt, màu dần dần chảy khắp mặt đất.
Làm xong, Nghệ Phong cũng không nhàn rỗi. Bàn tay vẫn không ngừng đè xuống. Hành động này của Nghệ Phong, mỗi lần công kích đều biến đoàn người biến thành bánh nhân thịt.
Đệ Tử Đông hải cung nhìn Nghệ Phong như thiên thần đứng trên hư không. Nhìn tới bàn tay Nghệ Phong, bọn họ không khỏi trừng mắt há mồm lẩm bẩm. Thủ đoạn sắc bén bá đạo như vậy, từ trước tới nay bọn họ chưa từng gặp. Đặc biết thấy Nghệ Phong áp xuống phía dưới, máu thịt những đệ tử này trộn lẫn lộn, nội tạng rơi lả tả khắp nơi. Một số địch nhân không kiềm chế nổi sắc mặt trắng bệch miệng ói mửa. Đối với bọn họ mà nói, giết người cũng không đáng sợ. Thế nhưng, giết người ác độc tàn nhẫn như vậy, khiến nhưng đệ tử đã trải qua huấn luyện không thể chịu nổi.
Băng Hồn sửng sờ nhìn Nghệ Phong, thật không ngờ Nghệ Phong sẽ tạo ra hành động như vậy. Đối với võ giả đạt tới Quân Cấp mà nói, luôn không muốn xuất thủ với người thường. Cho dù là Băng Hồn, hắn cũng không muốn xuất thủ đối với võ giả dưới Vương Cấp.
Thế nhưng, đạo lý này hoàn toàn vô tác dụng đối với Nghệ Phong. Trong tay hắn, mặc kệ thực lực cao hay thấp, bàn tay ép xuống, ép chết toàn bộ.
Băng Hồn nhìn vẻ mặt Nghệ Phong vô tình thản nhiên như không. Tiếp đến thoáng nhìn cảnh tượng tàn nhãn trên mặt đất khiến người ta sợ hãi buồn nôn. Bỗng nhiên hắn nhớ tới biệt hiệu mới đây của Nghệ Phong:
- Ma đầu!
Với thủ đoạn như vậy, biệt hiệu ma đầu hoàn toàn thích hợp với Nghệ Phong.
Máu chảy ba trăm dặm, phiêu độc trăm năm, thẳng tay chém giết!
Bỗng nhiên Băng Hồn nhớ tới thủ đoạn Nghệ Phong thi triển với Mặc gia, thủ đoạn trước mắt, tàn sát như vậy quả thực vẫn quá ít.
Long Hùng thấy Nghệ Phong tàn sát như vậy, hoàn toàn kích phát thú tính trong nó. Đối với ma thú mà nói, càng trông thấy cảnh tượng máu tanh, nó lại càng hưng phấn. Long Hùng bổ nhào vào vài vạn đệ tử này, móng vuốt sắc bén và răng nanh không ngừng xé xác đệ tử Tây Hải cung.
Thủ đoạn một chủ một phó đều độc ác tới mức tột cùng. Trông thấy thủ đoạn này, đám đệ tử Đông Hải cung đều dừng lại, sắc mặt trắng bệch đứng sang một bên.
Đối với Nghệ Phong, tàn sát như vậy, sắc mặt hắn không chút biến đổi. Đối với thủ đoạn hắn tiêu diệt Mặc gia, chết chóc như vậy, quả thực quá nhỏ. Mặc dù hắn biết người thường không thể chịu nổi. Thế nhưng hắn không quan tâm? Nếu như là ma đầu, tự nhiên phải có thủ đoạn của ma đầu.
Băng Ngưng nhìn sắc mặt Nghệ Phong trắng bệch, nàng tự nhiên nhận ra sự thay đổi của Nghệ Phong. Tuy rằng trước kia Nghệ Phong giết người, thế nhưng chỉ giơ tay chém giết mà thôi. Thế nhưng Nghệ Phong hiện tại, tại sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.
Giống vậy, đối với Nghệ Phong mà nói, uy phong của cường giả trong hắn không biểu lộ một điểm. Bất quá, người như vậy mới càng thêm đáng sợ, một người không hề để ý tới thân phận Quân cấp của chính mình, trình độ nguy hiểm tăng lên thẳng tắp.
Dưới sự tàn sát của Nghệ Phong và Long Hùng, phân nửa đệ tử Tây Hải cung nằm xuống, khắp nơi hóa thành biển máu, hấp dẫn vô số cá mấp đến đây.
- Còn lại, các ngươi tự động thủ đi.
Nghệ Phong nhìn đám đế tự Tây Hải cung sót lại không đến một vạn, quay về phía Băng Hồn đạm nhiên nói. Hiển nhiên liên tục chém giệt, hắn cũng cảm thấy có phần mệt mỏi.
Băng Hồn nhìn nhãn thần Nghệ Phong không chút chấn động, liền gật đầu cười khổ. Hắn quay về phía đệ tử Đông Hải cung nói:
- Không lưu lại bất cứ kẻ nào.
Những tên đệ tử này bị hành động của Nghệ Phong hù dọa, lúc này mới phản ứng, lại một lần nữa tiến đánh đệ tử Tây Hai cung.
Băng Ngưng nhìn Nghệ Phong đứng bên cạnh nàng, thần sắc vô cùng phức tạp:
- Ngươi đã thay đổi!
Nghệ Phong bỗng nhiên cười cười, nhìn Băng Ngưng nói:
- Tất cả mọi người gọi ta là ma đầu, nếu như ta không thay đổi. Thực sự chỉ là hữu danh vô thực.
Băng Ngưng nghe thấy câu này, cư nhiên nhãn thần nhìn Nghệ Phong rất tình cảm. Đương nhiên nàng minh bạch, bất quá, chỉ vì bảo hộ nàng và chính mình. Giết càng tàn nhẫn, càng nói rõ người khác biết lửa giận trong lòng hắn rất kinh khủng, cho thấy quan hệ giữa hắn và Đông Hải cung rất tốt.
- Cảm tạ!
Băng Ngưng nói.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Không có gì! Lúc này ta không chỉ cứu nàng, cứu Đông Hải cung. Chính nàng tự tình toán, hiện tại có bao nhiêu phần để lấy thân báo đáp?
Những lời này, khiến sắc mặt Băng Ngưng phiếm hồng. Nàng không quay đầu nhìn Nghệ Phong, cũng không trả lời Nghệ Phong.
Băng Hồn cũng đã chạy tới, đưa tay vỗ vỗ vai Nghệ Phong. Thế nhưng nghĩ tới thủ đoạn của Nghệ Phong, cánh tay từ từ thu hồi lại, ngượng ngùng cười nói:
- Phong thiếu, tại sao lại tới Đông Hải cung?
- Tìm thứ gì đó.
Nghệ Phong không chút giấu diếm.
Băng Hồn không cần suy nghĩ, lập tức quay về phía Nghệ Phong nói:
- Phong thiếu tìm vật gì vậy? Nói không chừng ta có thể giúp một chút. Đi thôi, tới làm khách nhà ta.
Nghe câu này, Nghệ Phong không chút suy nghĩ, gật đầu ưng thuận. Nếu như hắn tự mình tìm kiếm, cũng không biết tới khi nào mới tìm được. Mà tại Hải Cung làm địa đầu xà nhiều năm, được bọn họ giúp đỡ chắc chắn tốt hơn rất nhiều.
Thấy Nghệ Phong ưng thuận, Băng Hồn vô cùng kinh hỉ. Dù sao, Nghệ Phong tọa trấn Đông Hải cung, còn hơn hai cường giả kinh khủng kia. Đông Hải cung hoàn toàn không cần sợ mưu mô của Tây Hải cung nữa.
- Đi thôi!
Băng Hồn quay về phía Nghệ Phong mỉm cười nói. Đi trước dẫn đường.