Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chém giết vô số đệ tử Kim Ưng Tông, một vị Tôn cấp nhất giai là Tiễn trưởng lão, một vị Tôn cấp tứ giai là Kim trưởng lão, tin tức này nhất thời như một trận cuồng phong lan khắp hai đế quốc Trạm Lam và Mãnh Hổ. Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng Nghệ Phong nổi như cồn trong hai đại đế quốc, hầu như người nào có tin tức linh thông đều biết được đế quốc Trạm Lam đã sản sinh ra một thiếu niên biến thái.

Chuyện tình Nghệ Phong đại náo Nam đế đô theo đó cũng được nhắc tới giống như một truyền kỳ. Hơn nữa lần này sáu thánh quả đều rơi vào trong tay hắn, tại trước mắt một đám cường giả Tôn cấp chạy thoát thành công, cùng với toàn quân Kim Ưng Tông gần như bị diệt hoàn toàn, những chuyện này càng tăng thêm sắc màu truyền kỳ cho Nghệ Phong.

Người hai đại đế quốc, tiền trà tiền ăn đều là bạn luận chuyện tình này, đặc biệt khi bọn họ theo các nguồn tin biết được đối phương còn là một y sư thất giai cao cấp và nhiếp hồn sư, cả đám đều triệt để phát mộng.

Vương cấp sánh ngang Tôn cấp, nhiếp hồn sư lục tinh, y sư thất giai, mỗi một danh hiệu đều là cảnh giới đại đa số mọi người truy cầu cả đợi không được.

Một ít người tại đế quốc Trạm Lam, khi biết được tin tức này cũng bị chấn động tới trái tim muốn nảy ra ngoài, bốn người Cô Tinh, Họa Thủy vừa mới ra khỏi luyện ngục, nghe được học viên trong trường truyền tai nhau những lời ngưỡng mộ, khóe miệng hung hăng co quắp cả lên.

- Tiểu tử này, sẽ không mạnh tới mức thái quá vậy chứ? Kia thế nhưng là Tôn cấp a, cũng có thể cho một Vương cấp chém giết?

- Ta kháo… Ta chỉ sớm biết tiểu tử kia là một tên biến thái, mệt bốn người chúng ta vẫn muốn đuổi theo hắn, rồi bị hắn đánh bật trở về, xem ra là không hi vọng rồi.

Cho dù Họa Thủy vẫn không cam lòng với Nghệ Phong, nghe được tin tức này, cũng đồng dạng dại ra: lẽ nào, kiếp này thực sự không đuổi kịp tiểu tử này nữa?

- Tiểu tử này, lúc tại học viện cũng bài danh đầu, hẳn là chỉ có nữ nhân kia mới so sánh được. Con bà nó, vừa mới vào học viện chỉ là một mao đầu tiểu tử không ai biết đến, nghĩ không ra nhất cử đã vượt lên phía trước mọi người.

- Không biết có thêm nàng ta liên thủ, năm người chúng ta có năng lực đánh với hắn một trận không. Không trả được chuyện lần trước, trong lòng không cam a!

Cô Tinh tức giận mắng một tiếng, thầm nghĩ có phải nên trở về mượn bí pháp đề cao thực lực.

Một câu nói này nhất thời khiến Họa Thủy nóng nảy xinh đẹp chuyển mắt nhìn về phía Băng Hồn lãnh khốc:

- Băng Hồn, rốt cuộc lúc nào nàng mới trở lại học viện? Nghệ Phong và nàng ngược lại thực sự là tuyệt phối, hai người hầu như đều không biết đến lớp học trong học viện.

Băng Hồn liếc mắt nhìn Họa Thủy, nói:

- Khi nào nàng trở về, làm sao ta biết?

Nghe được lời chẳng hề quan tâm của Băng Hồn, Họa Thủy hừ một tiếng. Điều này khiến cho Nghị Minh lắc đầu cười khổ:

- Băng huynh a, nếu muốn trả lại chuyện lần trước, hãy làm thuyết khách giúp chúng ta một hồi, có thêm người biến thái như nàng, còn có hi vọng đánh với Nghệ Phong.

Băng Hồn thấy cả ba người nhìn mình chằm chằm, cho dù hắn lãnh khốc cũng đành mở miệng giải thích:

- Ta không tìm được tung tích của nàng, hơn nữa các ngươi thử nghĩ, lấy tính cách của nàng, sẽ chịu cùng với chúng ta vây công Nghệ Phong sao?

Nghe được Băng Hồn nói, mọi người sửng sốt, lập tức lắc đầu, nhớ tới người được học viên trong trường bầu thành người thần bí nhất, cường đại nhất, mỹ nữ số một, bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi. Với tính cách của nàng, đúng thật là sẽ không làm chuyện như vậy.

- Sợ là không trả được chuyện lần trước rồi.



Nghị Minh bất đắc dĩ nhún vai nói.

- Quên đi, không trả được thì không trả được. Dù sao đi nữa cũng không quá hi vọng xa vời đuổi theo tiểu tử kia.

Tại một ngõ ngách khác trong học viện Trạm Lam, Liễu lão cũng có chút sốt ruột nói với Liễu Nhiên:

- Thiếu gia, tiểu thiếu gia Nghệ Phong lần này sợ là cực kỳ nguy hiểm, chẳng lẽ người không định xuất thủ sao?

Liễu Nhiên nghe được Liễu lão nói, hắn cũng không biết làm sao cười khổ một tiếng, nói:

- Tiểu tử kia thông qua truyền tống trận, lúc này ai biết được hắn ở nơi nào. Ta chỉ biết, tiểu tử này đối mặt với Kim Ưng Tông sẽ không thu liễm được, nhưng thật không ngờ hắn nháo ra tràng diện lớn như vậy.

Một câu nói này, khiến đám người Nghiêm Thành và quái lão đầu cũng hơi trầm mặc, một minh Nghệ Phong làm ra sự kiện oanh động như vậy, bọn họ đồng dạng cũng không dự liệu được. Hai Tôn cấp a, còn có một người trong đó là Tôn cấp tứ giai, riêng điều này cũng đủ khiến Kim Ưng Tông đau xót không thôi, sợ là sẽ hạ lệnh truy sát bằng được Nghệ Phong.

- Lão gia hỏa, đệ tử của nươi không phải thường a, so với ngươi năm đó còn mạnh hơn một bậc.

Quái lão đầu nhìn Liễu Nhiên, cười khổ nói.

Liễu Nhiên cũng cảm thấy đau đầu, làm ra động tĩnh lớn như vậy, sẽ càng khiến Nghệ Phong rất nhanh bị đẩy vào trong tầm nhìn của một số người, điều này cực kỳ bất lợi đối với Nghệ Phong.

- Quên đi! Hắn nháo thế nào thì cứ nháo đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải chùi mông cho hắn.

Liễu Nhiên thở dài một hơi.

Quái lão đầu thấy Liễu Nhiên bày ra một bộ rất ủy khuất, nét mặt nhìn không được lộ ra vẻ xem thường, thầm nghĩ ngươi còn ước gì Nghệ Phong có thể khuấy thiên hạ tới long trời lở đất, năm đó không phải cũng giống như ngươi, hận không thể khuấy cả thiên hạ đều điên lên.

- Trong lòng lão gia hỏa ngươi còn không muốn cười trộm sao. Cũng nên lo lắng cho đệ tử của ngươi đi, Kim Ưng Tông không thể đùa giỡn. Tiểu tử này thật sự cũng quá xung động.

Quái lão đầu cũng có chút bất đắc dĩ.

Liễu Nhiên nghe được quái lão đầu nói, thở nhẹ một hơi, nói:

- Tiểu tử kia ngược lại cũng không ngốc, tuy rằng hiện tại Kim Ưng Tông không phải hắn có thể đối mặt, thế nhưng nếu hắn cố ý chạy trốn, đối phương không nhất định tìm được. Chỉ sợ tiểu tử này thấy người Kim Ưng Tông, lại không kìm được xung động.

Nghiêm Thành nghe thế, khóe miệng hơi giật giật, thế nhưng chung quy vẫn không nói gì thêm: lần này xung động, đã nháo thành như vậy, nếu lần sau xung động, hắn còn muốn khiến Kim Ưng Tông thành thế nào đây?

- Được rồi, Liễu Tam, Nghiêm Thành, các ngươi chú ý tin tức Nghệ Phong một chút, nếu như có được vị trí cụ thể của hắn, có thể qua giúp hắn. Quái lão đầu, nếu thánh quả đã tới, liền giải quyết chỗ ám tật của ngươi đi, ta không muốn ở lại gian nhà thối này của ngươi một khắc nào nữa.

Liễu Nhiên nổi giận mắng, tuy rằng thực lực hắn có thể che đậy những mùi này, thế nhưng chỉ cần nghĩ thân mình trong loạn hoàn cảnh không mấy sạch sẽ này, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Một câu nói, nhất thời khiến Nghiêm Thành và Liễu lão quay đầu coi như không thấy, tranh cãi giữa hai người, bọn họ vẫn cho rằng không thấy là tốt nhất.





Cũng giống như trong dự liệu của mọi người, từ khi Thiết trưởng lão đưa tin tức trở về Kim Ưng Tông, toàn bộ Kim Ưng Tông đều rúng động, sắc mặt ai nấy đều khó coi cực điểm, đặc biệt là những lời châm chọc Kim Ưng Tông ở bên ngoài, càng khiến bọn họ ghi hận Nghệ Phong thấu xương.

Lập tức phái ra một nhóm đệ tử tìm kiếm tung tích Nghệ Phong, đồng thời Kim Ưng Tông cư nhiên vận dụng tới Kim Ưng huyền thưởng.

Người chém giết được Nghệ Phong, thu được công pháp Địa giai, hưởng đãi ngộ trưởng lão nội viện, tử tôn cũng được hưởng đãi ngộ đệ tử tông chủ.

Treo giải thưởng như vậy, nhất thời khiến cho một mảnh ồ lên. Công pháp Địa giai a, thứ này so với thánh quả còn đáng tiền hơn nhiều, đủ hấp dẫn bất luận kẻ nào chú ý tới. Hơn nữa đã ngộ trưởng lão nội viện, thế nhưng chỉ Tôn cấp mới có được, đặc biệt còn truyền phúc tới tận đời con cháu. Kim Ưng Tông chịu bán máu rồi!

Khi mọi người nghe được Kim Ưng huyền thưởng, chỉ biết Kim Ưng Tông quyết giết Nghệ Phong bằng được. Trả giá lớn như vậy, cho dù Tôn cấp cũng khó cưỡng nổi.

- Lần này, Nghệ Phong thực sự chơi quá rồi.

Trong lòng mọi người đều dâng lên ý niệm này, mức giá lớn như vậy, cũng đủ dẫn động những tên biến thái trên đại lục xuất thủ rồi.

Ngay khi hai đại đế quốc đều vì chuyện của Nghệ Phong rúng động lên một hồi, lúc này Nghệ Phong đang ở trong một tòa thành nhỏ của đế quốc Mãnh Hổ, đồng thời đã dịch dung biến đổi dung mạo.

Sau khi trốn đi từ truyền tống trận trên Tranh Vanh sơn mạch, Nghệ Phong đã được truyền tốn tới trong một thành lớn của đế quốc Mãnh Hổ, Nghệ Phong cũng không dám dừng lại lâu trong thành lớn, nhanh chóng bay nhanh về một phương hướng, Nghệ Phong cũng không bảo chứng mấy lão gia hỏa kia có đuổi theo qua truyền tống trận hay không.

Khiến Nghệ Phong có chút bất đắc dĩ chính là, vị trí định vị của truyền tống trận không phải là đế quốc Trạm Lam, điều này khiến cho hắn phải hành động cẩn trọng. Đế quốc Mãnh Hổ khác xa so với đế quốc Trạm Lam, tại đế quốc Trạm Lam hắn có dính dáng tới rất nhiều thế lực, đi tới đâu cũng có thể tìm được người giúp đỡ nên dễ dàng hơn rất nhiều, đặc biệt là có mấy người lão đầu tử và quái lão đầu.

Thế nhưng tại đế quốc Mãnh Hổ, hắn hoàn toàn rơi trong thế bị động. Địa vị Kim Ưng Tông tại đế quốc Mãnh Hổ cũng như Tĩnh Vân Tông tại đế quốc Trạm Lam, nơi này hoàn toàn là địa bàn của người ta, giết nhiều người của đối phương như vậy, sợ là toàn bộ đế quốc Mãnh Hổ đều muốn bắt hắn bằng được.

Đặc biệt, khi Nghệ Phong ngẫu nhiên nghe người bên đường nói tới treo thưởng của Kim Ưng Tông, Nghệ Phong hơi bị rung động vài cái. Đối phương treo giải thật lớn, cư nhiên ngay cả công pháp Địa giai cũng đưa ra. Công pháp Địa giai a, đây chính là thứ ngay cả lão đầu tử cũng phải nhìn vào trong mắt.

- Kim Ưng Tông, lúc này thật muốn giết bản thiếu bằng được. Có điều, bằng vào một bức vẽ xấu hoắc của các ngươi, nghĩ tìm được ta sao?

Trong lòng Nghệ Phong cười khinh thường, hắn thấy khắp nơi đều có dán hình vẽ của mình, có điều nhìn những bức họa xấu xí kia, trong lòng Nghệ Phong cực kỳ tức giận bất bình, trên thực tế hắn đẹp trai hơn bức họa gấp trăm nghìn lần.


Khi mọi người vây xem bức họa rồi nghị luận sôi nổi, Nghệ Phong nghênh ngang đi trên đường cái của thành nhỏ, ăn đồ ngon, ở phòng khách tốt, nào có dáng vẻ bị người đuổi giết khắp nơi.


Nếu như Kim Ưng Tông biết người bọn họ gắt gao truy tìm, lúc này ăn ở thoải mái như vậy, sợ là cả đám phải tức giận hộc máu.


Nghệ Phong dong duổi tại đế quốc Mãnh Hổ, chỉ cần không đụng phải người từng truy sát hắn, hắn sẽ không lo có người nhận ra được. Đối với thuật dị dung của Tứ trưởng lão, Nghệ Phong rất có tự tin, tuy rằng hắn mới chỉ học được một phần da lông.


Nghệ Phong vẫn lưu ý tìm kiếm truyền tống trận trở lại đế quốc Trạm Lam, thế nhưng khiến Nghệ Phong bất đắc dĩ chính là, mọi truyền tống trận đều bị đệ tử Kim Ưng Tông thủ hộ, điều này khiến cho hung thủ là Nghệ Phong phải bỏ đi ý niệm này.


Đương nhiên, đối với những đệ tử bình thường, Nghệ Phong cũng không có tâm tình động thủ, đệ tử như vậy Kim Ưng Tông có nhiều lắm, giết mấy người bọn họ hoàn toàn không có cảm giác thành công nào, thế nhưng nếu bị đối phương cuốn lấy một hồi, khi cường giả của đối phương tới kịp, vậy hắn nguy rồi.


Tuy rằng Nghệ Phong cừu hận Kim Ưng Tông, thế nhưng cũng sẽ không ngu ngốc đi buôn lỗ vốn. Thật vất vả mới tìm đến được một truyền tống trận, thế nhưng khi nhìn thấy từng đội đệ tử thủ hộ, Nghệ Phong chỉ có thể buông tha.


- Hừ, cho rằng không có truyền tống trận, bản thiếu không trở về đế quốc Trạm Lam được sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK