Nghệ Phong cũng không ngại, biết rõ hiện tại Nghệ Phong không nghĩ đi tham gia cái vụ khảo hạch kia chỉ làm lãng phí thời gian. May mà chính là, thực lực của Nghệ Phong cũng được xếp vào tuyển thủ hạt giống của Chanh ban, cho nên không có người dám nói gì.
Hạ Chỉ Mộng và Nghệ Phong thương lượng xong xuôi, cũng không tiếp tục dừng lại trong phủ đệ. Nàng lắc lư eo thon chập chờn như con bươm bướm bay khỏi phủ đệ của Nghệ Phong, Nghệ Phong nhìn Hạ Chỉ Mộng xinh đẹp đến cực điểm, trong lòng cũng mọc lên một tia lửa nóng, nữ nhân xếp hạng thứ hai trong học viện Trạm Lam, quả thật xinh đẹp. Bất quá toàn thân trên dưới nữ nhân này mang theo một loại khí tức cổ quái. Trước đây Nghệ Phong còn không phát hiện được, thế nhưng từ sau khi đạt được Tà Đế truyền thừa. Lực cảm ứng của Nghệ Phong trở nên mạnh mẽ rất nhiều, cho dù thi triển nhiếp hồn thuật, cũng đề cao không chỉ vài lần.
Nghệ Phong mơ hồ có thể nhận thấy được, trên người Hạ Chỉ Mộng có một cổ khí tức rất cổ quái mà thần bí, cổ khí tức này khiến cho Nghệ Phong cảm thấy nguy hiểm. Nghệ Phong vốn rằng muốn nói cho Hạ Chỉ Mộng nghe, lại phát hiện hơi thở này dường như cũng chịu Hạ Chỉ Mộng khống chế một phần, cho nên cuối cùng hắn không quan tâm nữa.
Nghệ Phong nhìn theo thân thể yêu kiều xinh đẹp kia đi khuất, lúc này mới thu hồi ánh mắt dừng lại trên cái mông đầy đặn của nàng.
Đáy lòng Nghệ Phong cũng chuẩn bị đi đến học viện Trạm Lam, nhiếp hồn thuật của hắn hiện tại đã đến ngũ tinh trung giai, hoàn toàn có thể học tập mấy chiêu nhiếp hồn thuật cao giai, cũng có thể luyện chế mị đan kia mà tất cả mọi người cùng hướng tới. Chỉ bất quá, nếu muốn quái lão đầu dạy hắn cái đó đúng là có chút phiền phức. Nghệ Phong cũng dặn dò Kim Lâu đi tìm hiểu tin tức của Hồn Ấn Đỉnh, thế nhưng lại không có chút tin tức nào. Nghệ Phong thậm chí hoài nghi, có phải quái lão đầu nhận được tin tức giả, Hồn Ấn Đỉnh căn bản không ở đế đô.
Nghệ Phong bất đắc dĩ, không có sự mê hoặc của Hồn Ấn Đỉnh, muốn cho quái lão đầu dạy hắn nhiếp hồn thuật cao giai, thật đúng là có khó khăn nhất định. Đặc biệt cách luyện chế mị đan, có thể nói cho dù trong giới nhiếp hồn sư, người hiểu biết cách luyện chế mị đan cũng không nhiều. Tuy rằng Nghệ Phong xem thường quái lão đầu, thế nhưng lại tin tưởng vững chắc quái lão đầu biết luyện chế mị đan. Lão nhân này đồng dạng sâu không lường được!
Ngay khi Nghệ Phong ngồi trên vị trí, nghĩ cách làm sao lừa dối được quái lão đầu, Tần Y đã đi tới, bước chân mềm mại không xương, có vẻ đẹp trang nhã và cổ điển, không người nào có thể so sánh.
- A di đến phủ đệ rồi!
Tần Y khẽ mở môi đỏ mọng, môi đỏ mọng tản ra ánh sáng bóng như mặt nước. Tần Y thấy Nghệ Phong tham lam nhìn nàng, Tần Y trắng mắt liếc Nghệ Phong, đối với ánh mắt của Nghệ Phong nàng thấy nhưng không thể trách.
- A di?
Nghệ Phong nghi hoặc thì thầm một tiếng, thế nhưng lập tức phản ứng lại đây, nhìn Tần Y kinh hãi vui mừng nói:
- Ý tỷ muốn nói mẫu thân tới? Người đang ở đâu?
Trong lòng Nghệ Phong vui vẻ mười phần, Nghệ mẫu rất thương yêu hắn, cho dù Nghệ Phong vốn không phải con trai nàng, thế nhưng nàng vẫn làm đầy đủ chức trách của một người mẹ với Nghệ Phong, lần này tới thánh địa, không phải Nghệ Phong không nghĩ qua muốn đi gặp Nghệ mẫu. Thế nhưng nhớ tới Nghệ Khải Mạc, Nghệ Phong chỉ có thể bỏ đi ý nghĩ đó.
Tần Y thấy Nghệ Phong vui vẻ từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, dường như lập tức muốn chạy đi gặp Nghệ mẫu, trong lòng nàng cũng có một tia vui vẻ. Bất quá nhớ tới người đi cùng Nghệ mẫu, Tần Y cảm thấy bất đắc dĩ nhắc nhở nói:
- Di phu cũng tới!
Nghệ Phong nghẹ được Tần Y nói, hắn nao nao, niềm vui vừa rồi cũng biến mất không thấy. Cánh tay vốn đang lôi kéo Tần Y đi gặp Nghệ mẫu cũng ngừng lại.
- Hắn tới làm gì?
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, đối với Nghệ Khải Mạc, tâm tư của Nghệ Phong rất phức tạp, thậm chí Nghệ Phong không muốn nhìn thấy hắn.
- Hẳn là đại biểu Nghệ gia tới đây!
Tần Y nói.
- Nghệ gia?
Nghệ Phong nhíu nhíu đầu lông mày, Nghệ Phong không có chút cảm giác nào đối với Nghệ gia tại đế đô. Cho nên Nghệ Phong tự nhiên sẽ không bị bọn họ mượn hơi.
- Vậy đệ có gặp bọn họ hay không?
Tần Y hỏi Nghệ Phong.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, Nghệ Khải Mạc và Nghệ gia khác nhau. Từ khi hắn vừa sinh ra Nghệ gia vẫn không liếc mắt thấy hắn cùng Nghệ Lưu. Bọn họ là người xa lạ không thể xa lạ hơn nữa. Đặc biệt Nghệ Phong là người xuyên qua, càng không có một điểm cảm giác đối với bọn họ, thậm chí trong lòng Nghệ Phong khinh bỉ loại động vật máu lạnh chỉ có lợi ích là cao nhất như vậy.
Thế nhưng Nghệ Khải Mạc lại khác, Nghệ Phong vừa mới xuyên qua được hai năm, khi đó kinh mạch hắn còn chưa đứt gãy. Nghệ Khải Mạc cực kỳ chiều chuộng hắn, không chút nào thua đại ca hắn. Cũng là khi đó Nghệ Phong mới chính thức dung nhập thế giới này.
Từ một phương diện nào đó mà nói, Nghệ Phong rất cảm kích Nghệ Khải Mạc. Mặc dù không phải con hắn, thế nhưng khi đó Nghệ Phong thực sự coi hắn là phụ thân. Tuy rằng hiện tại bị trục xuất khỏi gia môn, tâm tư đối với Nghệ Khải Mạc cũng cực kỳ phức tạp. Đặc biệt đối với Nghệ mẫu vẫn luôn chiều chuộng hắn, trong mắt Nghệ Phong nàng là người thân của mình.
Hắn nghĩ đến lúc đó Nghệ Khải Mạc đồng dạng máu lạnh trục xuất hắn khỏi gia tộc, Nghệ Phong hít sâu một hơi nói:
- Tần Y tỷ nói cho bọn họ biết ta không ở nhà! Còn nữa, mời mẫu thân ở lại phủ đệ chơi vài bữa!
Nói đến đoạn này, Nghệ Phong dừng một chút, tiếp tục nói:
- Nếu như Nghệ Khải Mạc cũng đến phủ đệ ở, tỷ sắp xếp chỗ cho hắn.
Tần Y nghe được Nghệ Phong nói, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nàng biết Nghệ Phong không muốn đối mặt với Nghệ Khải Mạc. Tần Y nhớ tới vừa mới nhìn thấy sắc mặt xấu hổ của Nghệ Khải Mạc. Tần Y không nhịn được khổ sở thay Nghệ Khải Mạc, thiếu niên như vậy đã bị hắn trục xuất ngoài cửa, có thể tưởng tượng trong lòng hắn đau xót chảy máu như thế nào.
- Tần Y tỷ! Ta đi ra ngoài ở vài ngày. Chờ Nghệ Khải Mạc đi, tỷ sai người đi gọi ta trở về!
Nghệ Phong cũng không muốn chạm mặt cùng Nghệ Khải Mạc, nếu như Nghệ Khải Mạc dùng loại tính tình cuồng bạo giống như lúc trước đuổi hắn khỏi gia tộc thì còn tốt, thế nhưng nếu như Nghệ Khải Mạc dùng giọng điệu ăn nói khép nép tới gặp hắn. Nghệ Phong nghĩ hắn không muốn nhìn thấy tình cảnh đó.
Nghệ Phong đơn giản không gặp Nghệ Khải Mạc, về phần hắn có thể ở lại phủ đệ chờ mình hay không, chờ bao lâu hắn cũng không quan tâm. Dù sao đi nữa Nghệ Phong ở đế đô không chỉ có mỗi phủ đệ để ở. Bất quá lại không thể nhìn thấy Nghệ mẫu, đáy lòng Nghệ Phong có chút ít nuối tiếc. Thầm nghĩ lần sau gọi Nghệ Lưu đưa Nghệ mẫu đến Kim Lâu gặp mình.
Tần Y thấy Nghệ Phong làm như thế, ôn nhu gật đầu nói:
- Ta sẽ chăm sóc cho a di. Đệ cũng nên đi Kim Lâu một chút đi!
Tần Y thấy Nghệ Phong không ở lại Nghệ phủ, vậy tự nhiên là nghĩ đi đến chỗ kia. Mặc dù có chút bất đắc dĩ, thế nhưng nàng vẫn nói như vậy.
Nghệ Phong nghe được những lời này của Tần Y, cũng rõ ràng ý tứ của Tần Y. Trong lòng cảm thấy thương tiếc không thôi. Nghệ Phong nghe ra trong lời nói của Tần Y mang theo áy náy, giống như áy náy nàng tham lam chiếm giữ Nghệ Phong lâu như vậy.
“Quả nhiên nàng biết sự tồn tại của Tử Âm.”
Nghệ Phong không nói gì, hôn nhẹ một ngụm trên trán Tần Y.
- Được rồi! Đệ mau đi đi! Chiếm giữ ngươi lâu như vậy, ta thấy đủ rồi! Người khác sẽ mắng ta tham lam!
Tần Y dáng tươi cười đầy mặt, xinh đẹp tuyệt mĩ! Tần Y lúc này là Tần Y đẹp nhất!