Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hung Lang bình tĩnh nhìn Nghệ Phong một lúc lâu thấy sắc mặt hắn vẫn điềm đạm thờ ơ như trước, hắn hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tử Âm nói:

- Tử Mân Côi, hai thủ hạ của ta bị thủ hạ của ngươi đánh thành thương nặng thế này, ngươi tính làm sao bây giờ?

Tử Âm thấy Hung Lang mượn cớ gây sự, cười lạnh nói:

- Vậy ngươi muốn ta làm sao bây giờ?

Hung Lang thản nhiên nói:

- Rất đơn giản, chỉ cần phế đi đôi chân của tiểu tử này, mọi chuyện đều sẽ bỏ qua.

- Hai con chó của ngươi lại muốn đổi một chân của hắn, ngươi có phải là còn chưa tỉnh ngủ không?

Tử Âm nhìn Hung Lang châm chọc nói. Một sợi tóc của Nghệ Phong còn trân quý hơn các ngươi gấp mấy lần. Đổi chân hắn? Một đám ngu ngốc!

- Được! Được! Được!

Hung Lang càn rỡ cười to. Tiếng cười của hắn nhỏ dần, một đám người xông ra bao vậy Nghệ Phong và Tử Âm vào giữa.

- Ha ha! Sao hả? Muốn đánh sao?

Nghệ Phong đưa mắt nhìn Hung Lang, thản nhiên cười nói.

Hung Lang thấy bộ dáng không chút sợ hãi của Nghệ Phong, hắn khinh thường liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:

- Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi có vài phần thực lực là có thể càn rỡ như vậy. Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy, ngươi vẫn còn kém lắm!

Dứt lời, đấu khí của Hung Lang đột nhiên tăng vọt lên. Đấu khí mạnh mẽ phóng xuất ra uy áp cường đại khiến đám thủ hạ sau lưng hắn đều kìm lòng không được, vô thức lúi về phía sau mấy bước.

Nghệ Phong vẫn không hề cử động, cười cười nhìn Hung Lang. Tư thái thản nhiên như không có chuyện gì này nhất thời khiến Hung Lang có cảm giác mình đang bị sỉ nhục nặng nề.

- Tàn Bạo, Tử Mân Côi dám đùa bỡn chúng ta như vậy, ngươi còn nhẫn nhịn được sao?

Hung Lang quay qua Tàn Bạo tức giận nói. Hiển nhiên là muốn kêu Tàn Bạo động thủ.

- Ha ha! Ta đang muốn tìm Tử Mân Côi đòi một cái công đạo đây. Để mấy phụ nhân như vậy đến hầu hạ ta, lẽ nào thực sự không để Tàn Bạo ta vào trong mắt?



Nói xong, thân ảnh Tàn Bạo chợt lóe lên, chắn trước người Tử Âm.

Tuy rắng đối với nữ nhân xinh đẹp có thể gây dựng nên một bang hội to lớn như thế này hắn rất kính nể, nhưng vì lợi ích bản thân, hắn cũng không ngại chèn ép Tử Âm.

Tuy nhiên, khiến Tàn Bạo nghi hoặc chính là, mình nháo sự trên địa bàn của người ta mà người ta cư nhiên lại không có một thủ hạ đến hỗ trợ. Điều này quả thực quá quỷ dị.

- Mục đích cuối cùng chỉ là muốn chiếm sòng bạc của ta mà thôi, cần gì phải mượn cớ như vậy? Có bản lĩnh thì các ngươi mượn đi!

Tử Âm nhìn tư thế oai hùng hiên ngang của hai người Tàn Bạo cười nhạt, trong lời nói tràn đầy khinh thường.

- Ha ha... Tử Mân Côi quả nhiên sảng khoái. Không sai! Chúng ta liên thủ lần này chính là muốn chiếm sòng bạc của ngươi. Nếu như ngươi thức thời, ta có thể mua lại nó bằng kim tệ.

Tàn Bạo nhìn Tử Âm nói.

- Mua? Các ngươi trả một hay hai kim tệ?

Tử Âm châm chọc nói.

- Một trăm kim tệ. Thế nào?

Tàn Bạo nhìn Tử Âm hỏi.

- Một trăm kim tệ? Ha ha! Hai vị Long Đầu quả nhiên đã luyện trình độ ỷ mạnh hiếp yếu đến cực hạn. Một trăm kim tệ còn chưa bằng số lẻ của Kim Lâu. Các ngươi cư nhiên còn không biết xấu hổ mở miệng nói.

Tử Âm hừ một tiếng.

- Đó chính là rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt. Nếu đã vậy ngươi đừng trách chúng ta không nói trước.

Hung Lang quát lên, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ dâng trào, hiển nhiên là chuẩn bị động thủ.

- Hung Lang, ngươi thật to gan! Ngay cả muội tử của ta cũng dám động đến.

Một tiếng quát chợt vang lên bên tai mọi người. Đám người Hung Lang vừa thấy người mới xuất hiện, không khỏi sửng sốt, lập tức kinh hãi không ngớt.

Tử Âm và Bạo Cương thành huynh muội từ khi nào?

- Hung Lang, ngươi động tới muội tử ta thử xem!

Bạo Cương cười nhạt vài tiếng, đi về phía giữa sân. Tuy nhiên, trong lòng hắn lại cười khổ không ngớt. Thảo nào Nghệ Phong nói mời ta đến sòng bạc, nguyên lai hắn đã sớm biết trước sòng bạc nhất định có phiền phức. Tìm mình tới chính là tranh thủ thêm một phần trợ lực.



- Phong thiếu! Ta còn tưởng ngươi có hảo tâm!

Bạo Cương đi tới trước mặt Nghệ Phong, rất bất đắc dĩ nói.

Một câu nói này nhất thời khiến đám người Tàn Bạo kinh hãi không thôi, chăm chăm nhìn vào Nghệ Phong. Ngay cả Bạo Cương cũng xưng hộ Nghệ Phong bằng “thiếu”, đủ thấy thân phận của hắn kinh khủng cỡ nào rồi.

Đám người Hung Lang kinh nghi bất định nhìn Bạo Cương. Xem thái độ của Bạo Cương như vậy hiển nhiên là đứng về phía Tử Âm. Một Vương Cấp cao giai. Đó không phải là người bọn hắn có thể trêu chọc.

- Bạo Cương Vương gia, Tử Mân Côi là muộn tử của ngài?

Hung Lang chưa từ bỏ ý định hỏi.

- Hừ! Hung Lang, đừng tưởng rằng phía sau ngươi có thể lực của danh gia vọng tộc là ta không dám động ngươi. Ta đoán rằng lão gia hỏa kia cũng không làm gì được ta. Không tin, chúng ta cùng thử một lần xem!

Bạo Cương cười lạnh một tiếng nói.

- Vương gia nói đùa, ta nào dám đối nghịch với Vương gia. Chỉ là Tử Mân Côi khinh người quá đáng mà thôi. Tìm mấy nữ nhân cực phẩm đến khiến ta sợ hãi không nói, thế nhưng hai thủ hạ của ta, bọn họ không nói một lời đã đả thương nặng tay như bậu. Hôm nay nếu không cho ta một cái công đạo, ta e rằng các huynh đệ sẽ ko phục.

Trong lòng Hung Lang chửi ầm lên. Hắn đương nhiên hoài nghi quan hệ huynh muội của của Bạo Cương và Tử Âm. Thế nhưng sự cường thế của Vương Cấp khiến hắn không thể không cân nhắc. Hắn nghĩ thế nào cũng không ra, làm sao Tử Âm có thể mời tới sự giúp đỡ lớn như vậy. Thảo nào nãy giờ nàng không hề có chút sợ hãi.

Thế nhưng Hung Lang cũng không cam lòng cứ như vậy mà bỏ qua.

- Công đạo? Công đạo cái gì? Hai tên chó mà thôi, cùng lắm chỉ là chảy chút máu, nếu các ngươi cảm thấy không chịu nổi, ta bồi thêm tiền mua hai mạng chó này là được rồi. Ngươi mau đến phủ ta lĩnh tiền.


Bạo Cương tùy tiện nói. Câu này nói ra khiến Nghệ Phong nhịn không được toát mồ hôi. Đây mới là kiêu ngạo a! Mình so với hắn vẫn còn quá kém!


- Ngươi...


Hung Lang tức giận gầm lên.


- Ngươi cái gì mà ngươi? Lẽ nào ngươi còn muốn đánh nhau với ta? Cho dù hai chủ nhân sau lưng ngươi tới đây, muốn nói gì với ta cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận mới được. Ngươi đã tính là cái gì?


Câu nói cuối cùng của Bạo Cương mang theo khẩu khí rất lớn, giống như tiếng sấm vang lên bên tai Hung Lang, khiến hắn cả kinh lui về phía sau mấy bước.


Hung Lang cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng. Hắn kinh hãi nhìn Bạo Cương, thì thào lẩm bẩm:


- Đây là uy thế của Vương Cấp sao? Khí thế thản nhiên nhưng áp lực lại khiến lòng ta vô cùng kính sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK