Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụt…

Nhìn ba quyền đồng loạt oanh kích về phía mình, Điệp Vận Du ngưng tụ toàn bộ huyễn ảnh, mạnh mẽ chặn lại được một quyền. Dưới một quyền này, toàn bộ bóng ảnh thiếu nữ ngưng tụ bởi huyết vụ đều bị đánh tan triệt để.

Huyễn vụ và huyễn ảnh tiếp được công kích của một Tôn cấp, còn lại hai quyền đều bị Điệp Vận Du ngăn trở. Mặc dù Điệp Vận Du có vài phần thực lực, thế nhưng dưới công kích của hai Tôn cấp, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi khỏi miệng, rơi lả tả giữa hư không, thân ảnh bay ngược về phía sau.

Trong lòng Thi Đại Nhi căng thẳng, vừa định bức lui hai cường giả Vương cấp đang phong tỏa mình, chạy tới đón đỡ Điệp Vận Du, lại phát hiện một đạo tàn ảnh bay nhanh tới bên người Điệp Vận Du, ôm lấy Điệp Vận Du rồi cho vài khỏa đan dược vào miệng nàng.

- Thế nào?

Nghệ Phong nhìn sắc mặt trắng bệch của Điệp Vận Du, lo lắng hỏi.

Điệp Vận Du lắc đầu cười cười, ôn nhu nói:

- Không có gì trở ngại, chỉ bị thương một chút mà thôi!

Nghe Điệp Vận Du nói, ánh mắt Nghệ Phong dạt dào sát ý nhìn về phía mấy người Lý Mông. Điệp Vận Du vừa mớ thi triển mị thuật nỗ lực nhất định không nhỏ, hiện tại lại cứng rắn đón đỡ hai quyền của đối phương, thương thế hiển nhiên không nhẹ, nếu phải đỡ thêm một Tôn cấp nữa, khẳng định không chịu nổi.

- Giải quyết nàng rồi, giờ đến lượt ngươi!

Ba người nhìn thoáng qua Điệp Vận Du đang cực kỳ suy yếu vừa mới đứng dậy từ trong lòng Nghệ Phong, một Tôn cấp trong đó quay đầu nhìn thẳng Nghệ Phong, bước lên một bước, chậm rãi nói, ánh mắt nhìn Nghệ Phong như nhìn một người chết.

Nghệ Phong lau chút mồ hôi trên trán, lấy ra từ trong nhẫn mấy khỏa viên dược rồi nuốt xuống, bàn tay nguyên bản đang nắm chặt rốt cuộc mở ra, châu thể phát tán quang mang khiến tim đập nhanh liền bay thẳng về phía ba người.

Trong nháy mắt khi Phệ Linh Nộ Bạo bay ra khỏi bàn tay Nghệ Phong, lực lượng trong cơ thể đã bị lấy đi gần cạn, một cỗ cảm giác trầm trọng nảy lên trong đầu, từng giọt lớn mồ hôi rơi thẳng xuống, nguyên bản Nghệ Phong đang đứng giữa hư không, thân thể lắc lư hầu như muốn rơi xuống phía dưới.

Điệp Vận Du thấy thế liền biến sắc, nhanh đỡ lấy Nghệ Phong, đồng thời Nghệ Phong cũng nhanh chóng nuốt mấy viên đan dược, lúc này mới có thể đứng vững được. Phệ Linh Nộ Bạo cấu thành từ hai viên Phệ Châu, hầu như khiến hắn rơi vào trạng thái hư thoát.

Ba vị Tôn cấp nguyên bản muốn giết bằng được Nghệ Phong, nhìn quang mang bay nhanh đến, mặt lộ vẻ nghi hoặc. Khi bọn hắn nhận thấy được trong đó ẩn chứa năng lượng bạo động, sắc mặt cả đám đại biến, hô lớn:

- Mọi người mau tản ra.

- Lúc này mới chạy, có phải quá muộn rồi không?

Khóe miệng Nghệ Phong hiện lên một tia dữ tợn, phẫn nộ quát:

- Bạo!

Ầm…

Trong tầm mắt mọi người, một đạo vân nấm năng lượng cỡ hơn mười trượng bay thẳng lên trời, lấy vị trí bạo tạc làm trung tâm, phá hủy tất cả mọi thứ có thể phá hủy, mặt đất cũng xuất hiện từng vết nứt toác cực lớn, những vết nứt đang lấy một loại tốc độ cực nhanh lan ra phía ngoài, một tòa kiến trúc cũng bị vết rãnh nuốt chửng. Lực lượng oanh kích cường đại khiến những kiến trúc xung quanh đều chấn động tới sụp đổ, kiến trúc trong phạm vi hơn nghìn thước, cư nhiên sụp đổ hoàn toàn trong nháy mắt.

Đồng thời những tiếng sụp đổ khiến đám binh sĩ nguyên bản đang bị rung động phải chấn động màng tai, một lần nữa hứng chịu đãi ngộ không thuộc về mình. Thế nhưng, bọn họ căn bản không có thời gian quan tâm tới tình trạng thân thể, cỗ kình khí kinh khủng cuộn hết tất cả lên bầu trời khiến bọn họ phải cấp bách lui lại phía sau, một vài binh sĩ hơi chạy chậm một chút lập tức bị nhấc lên hư không, thân thể bầm dập, máu miệng trào ra.

Long Minh đồng dạng cũng hoảng hốt. Có Vương cấp hộ vệ, hắn cấp bách bay ngược ra phía ngoài. Những hộ vệ Vương cấp, dưới cỗ đạo đạo năng lượng oanh kích, người có thực lực hơi thấp liền bị trọng thương, ngã người xuống đất.



Vương cấp bị ngã người dưới đất, nhìn lên Nghệ Phong trên đỉnh đầu, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, không thể tin được tất cả những điều này đều là do Nghệ Phong thi triển ra. Thế nhưng, nấm vân nhấc hết mọi thứ lên bầu trời kia, nói cho bọn họ đây là sự thực.

Nghệ Phong không hi vọng xa vời Phệ Linh Nộ Bạo có thể đánh ngã ba gã Tôn cấp, trong miệng không ngừng nuốt xuống đan dược, ánh mắt tập trung tới hộ vệ đang bảo hộ Long Thiên. Trong mắt Nghệ Phong chợt lóe hàn quang, một lần nữa nuốt xuống hai viên đan dược lục giai, cũng không bảo lưu, thân ảnh hóa thành một đạo tàn ảnh, bay nhanh về phía Long Minh.

Ba Tôn cấp rất nhanh sẽ thoát khốn đi ra, nếu như lúc này không bắt lấy Long Minh, về sau sẽ không còn cơ hội.

Nhìn Nghệ Phong như ma thần bay nhanh về phía Long Minh, tên hộ vệ Vương cấp lập tức hoảng hốt, gấp giọng hô:

- Bảo vệ bệ hạ!

Dưới tiếng hô to này của hắn, những tên Vương cấp khác nguyên bản đang chạu trốn chết cũng nhanh hướng về phía Long Minh, dùng thân thể tạo thành tấm chắn bảo vệ Long Minh.

- Cút ngay!

Nghệ Phong nhìn binh sĩ ngăn trở phía trước, hắn giận dữ xuất thủ toàn lực, thi triển Tinh Bạo Thiên Hạ.

Phụt…

Những bị lính bình thường sao có thể là đối thủ Nghệ Phong, dưới một quyền của Nghệ Phong oanh kích, hơn mười tên giống như bao cát hung hăng bắn tung ra sau, đập vào ngươi những binh sĩ khác, thoáng cái đã tự mở ra một con đường.

Nhìn Nghệ Phong cường thế như vậy, đám Vương cấp này đồng dạng cũng hoảng hốt, còn lại tám tên Vương cấp đang vây quanh người Long Minh, gắt gao bảo hộ hắn.

- Cút!

Khu sử năng lượng còn lại không nhiều trong cơ thể, Nghệ Phong tức giận đề cao lực lượng, từng đạo lam liên hoa đồng thời bay nhanh ra khỏi ngón tay, cảm giác được trong đầu trầm trọng muốn ngất đi, nhưng Nghệ Phong vẫn cực lực khống chết lam liên hoa vừa được cấu thành, bắn nhanh về phía mấy người Vương cấp.

Dưới oanh kích của lam liên hoa, mấy tên Vương cấp hừ mạnh một tiếng, cứng rắn ngăn cản.

Nghe những tiếng âm hưởng ầm long tại xa xa, Nghệ Phong biết ba Tôn cấp kia sẽ lập tức xuất hiện. Nghĩ vậy, hàn quang trong mắt Nghệ Phong chợt lóe, thân ảnh hóa thành một đạo tàn ảnh, cũng không chút cố kỵ lao thẳng tới mấy Vương cấp.

Phụt…

Nghệ Phong tiêu hao hơn phân nửa lực lượng, mặc dù có đan dược khôi phục cũng không có thể là đối thủ của mấy Vương cấp, sau va chạm lập tức phun ra một ngụm máu. Huyết khí nhộn nhạo trong cơ thể cũng không khiến Nghệ Phong lui bước, tiếp tục tiến lên thi triển Tinh Bạo Thiên Hạ oanh hướng đối phương.

Coi như Nghệ Phong tại trạng thái suy yếu thi triển Tinh Bạo Thiên Hạ cũng không phải một Vương cấp bình thường có thể so sánh, bị một quyền của Nghệ Phong đánh bay thẳng ra ngoài.

Nhìn chỗ hổng được mở ra, Nghệ Phong mừng rỡ, vừa định lắc mình lao vào, lại thấy một Vương cấp xông tới ngăn cản.

- Thuấn Di…

Nghệ Phong không muốn giao phong với đối phương, dồn đấu khi thi triển Thuấn Di xuất hiện tại bên người Long Minh, một quyền đánh về phía hai tên Vương cấp thủ vệ bên người Long Minh, hai tên này lập tức khẩn trương, thi triển đấu khí đón đỡ. Nhưng khiến bọn họ kinh sợ chính là, chỗ bọn họ đứng cư nhiên chỉ là tàn ảnh.

Khi bọn họ đại biến sắc mặt rồi phản ứng qua, quay đầu nhìn về phía Long Minh do mình bảo hộ, đã thấy Long Minh bị Nghệ Phong gắt gao chế trụ cái cổ, một mũi chủy thủ sắc bén cầm trong tay Nghệ Phong, kề lên trên cổ Long Minh, hơi cắt ra một đường máu.

- Bệ hạ!

Những Vương cấp này hoảng hốt, thật không ngờ dưới phòng ngự cường đại như vậy, cư nhiên còn bị đối phương dễ dàng bắt đi Long Minh.



Trên bàn tay Nghệ Phong, một đạo năng lượng màu lam đánh vào trong cơ thể Long Minh, áp chế thực lực của hắn, lúc này mới quay qua đám Vương cấp, phẫn nộ quát lên một tiếng nói:

- Không muốn bệ hạ các ngươi chết, nhanh cút qua một bên cho bản thiếu.

Một câu nói này của Nghệ Phong, nhất thời khiến đám Vương cấp đang muốn độ thủ đều ngừng cước bộ, cả đám phẫn nộ trừng mắt nhìn Nghệ Phong.

Với những ánh mắt này, Nghệ Phong không thèm để ý, quay đầu nhìn về chỗ vừa mới thi triển Phệ Linh Nộ Bạo, mặt đất chỗ đó đã xuất hiện một hố to mấy chục thước, cuồng phong kình khí vẫn không ngừng tàn sát như trước, tựa như ngày tận thế.

Phụt…

Theo tiếng hộc máu, vài bóng người từ trong đó bay nhanh ra, ngoại trừ ba người Tôn cấp, cũng chỉ còn ba Vương cấp cao giai.

Mọi người lăng lăng nhìn mấy người đi ra, trong mắt không ức chế được kinh hãi. So với vẻ cường thế vừa rồi, lúc này ba Tôn cấp chật vật không tốt, trên người không ngừng có máu tuôn ra, Tôn giả Lý Mông càng bị gãy một tay, buông thõng trên vai, mặt mũi bầm dầm những vết thương, điều này nói cho mọi người biết, mấy người thụ thương không nhẹ. Thỉnh thoáng, máu từ khóe miệng tuôn ra, nhìn vào khiến người ta giật mình.

Ánh mắt chuyển hướng Nghệ Phong đang dùng chủy thủ khống chế Long Minh, cả đám không thể nhịn được kinh sợ: hắn còn là một Vương cấp sao?

Một Vương cấp, đánh ba Tôn cấp thương nặng, đập chết hơn mười Vương cấp. Chiến tích như vậy, một Vương cấp sao làm nổi!

Rất nhiều binh sĩ đều hung hăng nhéo mình một chút, khi vững tin bệ hạ bọn họ đang bị thiếu niên kia khống chế, rốt cục trái tim cũng không thừa thụ nổi, choáng váng ngã xuống đất.

- Điệp Vận Du, Thi Đại Nhi! Qua đây!

Nghệ Phong nhìn ba Tôn cấp xuất hiện, tuy rằng lúc này ba người chật vật, thế nhưng không ai dám nghi ngờ thực lực Tôn cấp. Tuy rằng Điệp Vận Du hiện tại có thể chống lại, thế nhưng coi như Tôn cấp trọng thương, tuyệt đối cũng không phải Thi Đại Nhi có thể chống lại được.

Nghệ Phong sợ đối phương cũng khống chế người như mình, lập tức gọi hai người qua đây.

Thi Đại Nhi và Điệp Vận Du cũng phản ứng tới, thi triển thân pháp bay nhanh về phía Nghệ Phong. Mấy tên Vương cấp nguyên bản vẫn chú ý tới Thi Đại Nhi, vừa định làm ra động tác, lại bị Điệp Vận Du oanh một chưởng đẩy lui lại mấy bước. Thi Đại Nhi cũng mượn cơ hội đi tới bên người Nghệ Phong.

Thấy hai nàng đã hội tụ lại bên mình, lúc này Nghệ Phong mới buông lỏng tay đặt trên cổ Long Minh, liếm máu trên khóe miệng, dữ tợn nói:

- Trước đây ngươi không giết được bản thiếu, hôm nay đồng dạng cũng không giết được.


Long Minh thật không ngờ, dưới vây công như vậy, đối phương cư nhiên có thể bắt hắn, chủy thủ băng lạnh trên cổ nói cho hắn, chỉ cần Nghệ Phong hơi nhích thêm một chút, mạng của hắn sẽ để lại chỗ này.


- Buông bệ hạ ra!


Lý Mông cố nén cơn đau từ chỗ cánh tay bị gãy, giận dữ hét lớn với Nghệ Phong.


- Buông hắn ra? Hừ, có bản lĩnh cứ tới cướp lại hắn trước khi bị ta giết!


Nghệ Phong châm chọc nhìn đối phương, cười nhạo không thôi với lời ngu ngốc của đối phương, tốn hao bao nhiêu lực lượng như vậy mới khống chết được Long Minh, lúc này buông tha hắn sẽ còn đường sống sao?


- Buông bệ hạ ra, ta cho các ngươi đi!


Một gã Tôn cấp âm trầm nhìn Nghệ Phong, ba người không chỉ bị Nghệ Phong khiến cho chật vật như vậy, hơn nữa tại lúc bọn họ không chú ý đã bị hắn khống chế Long Minh, một trận chiến này đã thổi bay hết cả danh dự bọn họ, sợ là sau này gặp phải những người khác sẽ bị châm biếm không thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK