- Kháo, tin tức của ngươi sớm quá hạn rồi! Ta còn biết Nghệ Phong sư huynh tại vòng vây của năm Tôn cấp, chém giết Tôn cấp của Kim Ưng Tông. Chậc chậc, quá kiêu ngạo rồi, đúng là không hổ là nhân vật số một của học viện Trạm Lam chúng ta!
- Nghệ Phong sư huynh làm rạng ranh đế quốc Trạm Lam chúng ta, học viện chúng ta cũng được nổi danh không kém. Chậc chậc, lực một người chém giết ba Tôn cấp, là Tôn cấp đó a!
- Tôn cấp thì thế nào? Tại trước mặt Nghệ Phong su huynh, cũng chỉ là đậu hũ. Có điều không thể tin được, Nghệ Phong su huynh cư nhiên còn chưa tới Tôn cấp, nếu như đạt tới Tôn cấp rồi, không phải sẽ giết đến tông môn Kim Ưng Tông sao? Hắc hắc!
- Ta nghĩ rất có khả năng này, hình như Nghệ Phong sư huynh có thù oán gì đó đối với Kim Ưng Tông, gặp một người của đối phương là giết một người…
- Khụ, thật muốn giống như Nghệ Phong sư huynh, chạy đến đế quốc khác kiêu ngạo một phen, sau đó nghênh ngang trở về. Chậc chậc, nghĩ tới hình ảnh khi đó khiến tâm huyết dâng trào a.
- Ngươi nha, đừng có nằm mộng nữa, với thực lực này của ngươi, còn chưa ra nổi đế quốc Trạm Lam đã bị ngươi ta dùng đầu ngón tay dí chết rồi!
…
Nghệ Phong đi vào trong học viện, sờ sờ mũi, vỗ vỗ lên vai nam tử đang bàn luận không thôi, nói:
- Cái kia… Tâm huyết dâng trào thực ra không có, nhưng mà bị đánh hộc máu thì không ít, thế nên, hãy điệu thấp là tốt nhất!
Cả đám đang bàn luận sôi nổi, nghe được những lời này của Nghệ Phong, đều quay đầu lại, xì một tiếng kinh miệt với Nghệ Phong, nói:
- Phi, ngươi biết cái gì a! Lấy thực lực Nghệ Phong sư huynh, còn có thể hộc máu sao? Tiểu tử, ngươi không biết chuyện thì đừng có nói lung tung, đi chỗ khác đi…
- Ách!
Nghệ Phong bật cười, lập tức yếu ớt nói:
- Thực không lừa các ngươi, nên biết điệu thấp đi, lần này Nghệ Phong còn kém điểm không trở về được.
Nghệ Phong cũng không nghĩ bởi vì hắn dẫn tới các học viên trong trường đều hận không thể khuấy thiên hạ tới long trời lở đất. Học viên học viện Trạm Lam ai cũng đều có thiên phú không tồi, là tương lai của đại lục, nói không chừng đều là thành chủ hoặc cấp bậc gì đó, khi bọn họ đều sôi trào nhiệt huyết, có quỷ mới biết sẽ dẫn tới hiệu quả gì.
- Tiểu tử ngươi tin hay không ta đánh ngươi, là thần tượng của chúng ta, Nghệ Phong su huynh còn không trở về được sao?
Một câu nói của Nghệ Phong nhất thời khiến những người này bất mãn mười phần, cả đám tức giận trừng mắt nhìn Nghệ Phong, hận cũng thể đá cho hắn vài cái.
Nghệ Phong thấy chọc phải nhiều người tức giận như vậy, cũng nhanh chóng ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn trời nói:
- Cái kia, mặt trời hôm nay thật sáng, các ngươi chậm rãi trò chuyện, có điều, nên điệu thấp một chút.
Một câu nói khiến đám học viên rốt cuộc không còn nhịn được, một cước hung hăng đá về phía Nghệ Phong.
Chỉ là, khiến bọn họ kinh hãi, một cước này vừa đá ra, thiếu niên trước mặt đã hóa thành một đạo ảnh tử biến mất. Điều này khiến cho sắc mặt mọi người đều đen lại, một học viên còn nói:
- Tiểu tử này hình như thực lực không tồi. Lẽ nào là sư huynh của chúng ta? Mắng phải sư huynh, không thể có một chuyện tốt như vậy!
- Các ngươi có phát hiện hay không, thiếu niên vừa rồi hình như có chút giống như một người, các ngươi nghĩ kỹ một chút, so với trong lời đồn đại có cái gì khác nhau không?
Bị đối phương nhắc tỉnh, cả đám cúi đầu tầm tư, lập tức hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau, thất thanh hô lên:
- Hắn chính là sư huynh Nghệ Phong?
- Đúng vậy! Nhất định là Nghệ Phong sư huynh, so với trong miêu tả giống nhau như đúc… Trời ạ, ta vừa rồi cư nhiên còn muốn đá hắn!
- Nghệ Phong sư huynh đã trở về, ha ha, ta chỉ biết, người Kim Ưng Tông không thể làm gì được Nghệ Phong sư huynh, hắn vẫn nghênh ngang trở lại đế đô rồi.
…
Tin tức Nghệ Phong đã trở lại học viện rất nhanh liền lan tràn ra, toàn bộ học viện cũng vì tin tức này mà oanh động. Bọn họ đều nghĩ tới thần tượng của mình cư nhiên trong vòng vây truy sát của Kim Ưng Tông và đông đảo cường giả, vẫn có thể nghênh ngang về tới đế đô. Đặc biệt nghe mấy người được gặp Nghệ Phong nói qua, sắc mặt Nghệ Phong sư huynh hồng hào mười phần, dáng dấp không có một điểm thương thế, điều này càng khiến đám học viên được một trận điên cuồng.
Đám người Cô Tinh thấy toàn bộ học viện sôi trào, cả đám vừa mừng rỡ đồng thời lại nhịn không được mắng một tiếng:
- Hắn là học viên đầu tiên có thể khiến cho toàn bộ học viện sôi trào, cho dù là bọn ta cũng không thể làm được.
- Mẹ nó, không biết lời độn đại tiểu tử kia có thể chém giết một Tôn cấp trong vòng vây của năm cường giả Tôn cấp có phải là thực hay không, nếu quả là thực, cả đời này chúng ta không còn cơ hội đánh được hắn, cho dù nàng kia có trở về cũng không được.
- Hẳn là không phải sự thực đi, thực lực Vương cấp sao có thể chiến năm Tôn, hẳn là do được người ta nói quá lên thôi…
- Ừ! Ta cũng nghĩ như vậy, nếu như hắn thực sự có thể chiến năm Tôn, còn để chúng ta sống sao!
…
Ngay khi tin tức Nghệ Phong trở lại học viện dường như một cơn lốc lan ra khắp đế đô, cuối cùng truyền ra khắp toàn bộ đại lục, khiến đám người một lần nữa mạnh mẽ chấn động.
Đương nhiên Nghệ Phong cũng có thể suy đoán được, tin tức hắn trở lại đế đô rất nhanh liền có thể truyền tới trong tai Kim Ưng Tông, có điều ở đế quốc Trạm Lam hắn còn phải sợ sao? Lẽ nào Kim Ưng Tông còn dám giết tới học viện Trạm Lam?
Nếu như vậy mà nói, Nghệ Phong còn ước gì là thật. Đối phương đến bao nhiêu, hắn có đủ tự tin lưu lại bấy nhiêu, trước đừng nói lão đầu tử còn ở đây, chính ngay học viện Trạm Lam cũng không dễ dàng tha thứ cho việc đối phương khiêu khích.
Nhớ tới Yêu Ngọc trong lòng, khóe miệng Nghệ Phong hiện lên một tia cười, tiểu gia hỏa này luôn luôn khiến hắn bất ngờ, thật không ngờ được nó còn có thể làm tọa kỵ… Một đường bay đó, tốc độ nhanh cỡ nào, khiến Tôn cấp đối phương căn bản không thể đuổi theo kịp. Lúc thông qua truyền tống trận trở lại đế đô, tuy rằng Nghệ Phong còn suy yếu khi tác dụng phụ của Trảm Tiên chưa hết, thế nhưng thực lực cũng khôi phục lại được năm thành.
Trở lại trong đế đô, đừng nói năm thành, coi như chỉ còn một thành thực lực, đối với hắn mà nói như vậy là đủ rồi. Dù sao, nơi này hắn có rất nhiều chỗ dựa vững chắc, lớn nhất chính là lão đầu tử.
Thế nên vừa trở về đến nơi, Nghệ Phong cũng không dừng lại, hướng thẳng về chỗ gian phòng của quái lão đầu, bay nhanh đi!
- Tiểu thiếu gia!
Ngay khi Nghệ Phong chạy tới chỗ ở của quái lão đầu, một thanh âm mừng rỡ mạnh mẽ vang lên, Nghệ Phong ngưng mắt nhìn lại, Liễu lão đã đứng ngoài cửa, bên cạnh hắn còn có Nghiêm Thành…
- Liễu lão!
Nghệ Phong đồng dạng cũng vui vẻ không thôi, hắn còn sợ hãi Liễu lão bị đối phương truy kích phải thụ thương, lúc này nhìn bộ dáng đối phương sinh long hoạt hổ, hiển nhiên trong khoảng thời gian này sống rất dễ chịu.
- Tiểu thiếu gia, người rốt cục đã trở về!
Liễu lão đồng dạng thật cao hưng, chỉ là lại lập tức nhíu mày, nhìn Nghệ Phong nói:
- Khí tức của người vì sao lại suy nhược còn phân nửa?
Một câu nói này khiến Nghiêm Thành cũng chú tâm thật chặt, lẽ nào lần này Nghệ Phong bị đối phương đánh cho thực lực suy yếu kinh khủng như vậy? Nghĩ thế, Nghiêm Thành mười phần đáng tiếc, thở dài một hơi an ủi nói:
- Nghệ Phong công tử, có thể sống trở về là tốt rồi.
Thấy hai người như vậy, Nghệ Phong cũng minh bạch bọn họ đang nghĩ gì, cười ha ha nói:
- Các ngươi yên tâm, khí tức suy nhược chỉ là do thi triển bí kỹ, chờ tác dụng phụ qua đi, thực lực sẽ khôi phục.
Nghe được Nghệ Phong nói, hai người mừng rỡ, ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng có chút bội phục. Bọn họ cũng nghe nói qua, Nghệ Phong là một đường giết trở về, một Vương cấp từ đại bản doanh của người ta giết trở về, đó là hạng khí phách gì?
Nghiêm Thành thở dài một hơi, đồng thời cũng nghi hoặc hỏi Nghệ Phong:
- Nghe nói Nghệ Phong công tử từ trong vòng vây của năm Tôn cấp trốn trở về, đồng thời ngay dưới vòng vây của năm Tôn cấp chém giết một Tôn giả của Kim Ưng Tông. Không biết có phải thật có chuyện như vậy?
Nghe được Nghiêm Thành hỏi, Nghệ Phong khẽ gật đầu, nói:
- Cũng không kinh khủng như mọi người đồn đại, chỉ là nhờ đánh lén, hơn nữa đối phương phòng bị không đủ mới may mắn thành công mà thôi. Dù ta cường thịnh trở lại cũng không có khả năng là đối thủ của năm Tôn cấp.
Nghe được Nghệ Phong xác nhận, hai người đều không nhịn được hít sâu một ngụm lương khí. Tuy rằng Nghệ Phong nói là đánh lén, nhưng tại trong tình huống năm Tôn cấp vây công, muốn đánh lén rồi chém giết một người sẽ hung hiểm cỡ nào, điều này không cần phải nói bọn họ cũng tưởng tượng ra được.
Nghiêm Thành tự nhận hắn không làm được điểm ấy, thậm chí Liễu lão cũng hoài nghi chính mình có thể làm được hay không. Thế nhưng, một thiếu niên Vương cấp, nguyên bản chỉ giống như một kiến hôi trong mắt bọn họ, hắn lại làm được.
Liễu lão có thể tưởng tượng tranh đấu lúc đó kinh tâm động phách cỡ nào, tuy rằng nhìn Nghệ Phong hoàn hảo không tổn hao trở về, thế nhưng vẫn sợ hãi nói:
- Tiểu thiếu gia, lần này người quá liều lĩnh rồi. Không nên đối nghịch Kim Ưng Tông ngay tại đế quốc Mãnh Hổ.
Nghệ Phong cười cười nói:
- Có một số việc luôn luôn muốn làm, không thể vì nguy hiểm mà nhịn được.
Nghe được Nghệ Phong nói, Liễu lão bất đắc dĩ thở dài một hơi, những lời này của Nghệ Phong giống hệt như thiếu gia nói năm đó, không hổ là đệ tử của thiếu gia.
- Ha ha, trở về là tốt rồi, Kim Ưng Tông hành xử bá đạo, lần này có thể chém giết ba Tôn cấp của bọn hắn, cũng đủ cho bọn hắn đau xót hồi lâu, hắc hắc, cho dù là ai cũng không nghĩ ra dược, lần này toàn bộ số thánh quả đều vào tay ngươi, bọn hắn còn tổn thất nhiều cường giả như vậy. Nghĩ đến tông chủ bọn họ hiện tại đang hung hăng đập vỡ thứ gì đó đi!
Nghiêm Thành cười to, trong lòng cũng rất sảng khoái.
- Ha ha!
Nghe được Nghiêm Thành nói, Nghệ Phong đồng dạng cũng lô ra dáng tươi cười.
- Chuyến này Nghệ Phong công tử chém giết ba Tôn cấp, tên tuổi đã được đẩy lên thành truyền kỳ tại hai đế quốc, bức lui rất nhiều Tôn cấp đã thành danh. Tất cả mọi người đều chờ mong, khi ngươi đạt tới Tôn cấp rồi, khi đó có phải là trực tiếp giết đến Kim Ưng Tông.
Nghiêm Thành cười nói.
Nghệ Phong cười cười, tuy rằng hắn muốn làm chuyện này, thế nhưng Kim Ưng Tông dễ đói phó như vậy sao? Có điều với chuyện chém giết ba Tôn cấp trong lời Nghiêm Thành, đáy lòng Nghệ Phong cười trộm không thôi. Cho dù là ai cũng không biết, chuyến này hắn chém giết tới bốn người Tôn giai.
Chuyện này nếu như truyền ra, sợ là sẽ tạo thành một cơn cuồng phong. Có điều, Nghệ Phong cũng không ngốc đi tuyên truyền ra ngoài.
- Liễu lão, lão đầu tử và quái lão đầu đâu?
Nghệ Phong không thấy hai người, không khỏi nghi hoặc hỏi.
- Thiếu gia và quái lão đang bế quan, tới vài ngày rồi không đi ra, hẳn là còn muốn thêm một đoạn thời gian nữa.
Liễu lão giải thích.
Nghe Liễu lão nói, Nghệ Phong cũng khẽ gật đầu, nghĩ đến lão đầu tử hẳn là đang giúp quái lão đầu trị ám tật rồi. Trong lòng Nghệ Phong cũng cầu khẩn bọn họ thành công, nếu như lão quái giải quyết được ám tật, chẳng khác nào thực lực của mình được tăng vọt, hậu thuẫn cho Nghệ Phong lại có thêm một người. Hiện tại trêu chọc Kim Ưng Tông, nếu không có chút uy hiếp tới đối phương, sợ là tất cả mọi người đều hận không thể cắn hắn hai cái.