- Đi...
Nghệ Phong kéo Ngu Phi đi về phía bên cạnh, không để ý tới đám người đã mau chóng leo tới đỉnh núi.
- Đi chỗ đó?
Ngu Phi bị Nghệ Phong kéo đi, nàng nghi hoặc hỏi.
- Không phải nàng muốn hỏa liệt quả sao? Có người tới lấy giúp chúng ta!
Nghệ Phong mỉm cười, kéo Ngu Phi chạy vòng qua phía hỏa liệt quả, chui vào một lùm cây ở gần đó.
Tuy rằng Ngu Phi không rõ Nghệ Phong có ý tứ gì, nhưng vẫn y theo lời Nghệ Phong phân phó, trốn ở bên trong.
Khi Nghệ Phong trốn đi chưa được bao lâu, đám người Mạc Đương Gia đã trèo lên tới nơi. Vừa rồi, hắn dẫn theo mấy chục người, hiện tại lại chỉ còn có hơn mười người. Hắn không nhịn được, khóe miệng run rẩy. Tất cả đều là tinh anh. Vậy mà ngay cả mặt tên tiểu tử này cũng chưa nhìn thấy, đã tổn thất nhiều người như vậy?
Nghĩ vậy, mấy người đầu lĩnh Mạc Đương Gia liền cảm giác một trận đau lòng.
- Tiểu tử, ta nhất định phải lăng trì ngươi!
Từ trong đáy lòng Mạc Đương Gia đã sớm hạ quyết tâm.
- Mạc Đương Gia, tiểu tử kia đã trốn thoát! Không thấy bóng dáng đâu cả!
Có người quan sát trên dưới một phen, không thấy được bóng dáng Nghệ Phong, vội hô to.
- Tìm đi. Phải tìm cho ra tên tiểu tử kia! Hừ, trừ phi hắn nhảy xuống vách núi, ta cũng không tin hắn có thể thoát được!
Mạc Đương Gia cả giận nói.
- Dạ!
Nói xong, một đám người đi về phía trước. Đương nhiên bọn họ không phát hiện ra hỏa liệt quả.
- Ngươi làm gì vậy?
Ngu Phi thấy Nghệ Phong đột nhiên nhặt một viên đá từ trên mặt đất, không khỏi nghi hoặc hỏi.
- Ha ha...
Nghệ Phong mỉm cười hai tiếng, đột nhiên ném mạnh viên đá về phía hỏa liệt quả!
- Ngao...
Viên đá của Nghệ Phong vừa đánh tới hỏa liệt quả, một gầm đã vong lên. Từ trong lùm rừng, một con ma thú giống như một con mèo lớn, toàn thân đỏ rực.
- Liệt Diễm Thú...
Đám người đang truy tìm Nghệ Phong hoảng hốt kêu lên. Một đám cảnh giác nhìn Liệt Diễm Thú.
Ma thú bảo vệ linh quả, bình thường sẽ không chủ động công kích người, nhưng chỉ cần trêu chọc đến linh quả của nó, nó sẽ trở nên điên cuồng.
- Mọi người cẩn thận...
Mạc Đương Gia hoảng hốt. Lúc này, hắn mới thấy một hỏa liệt quả cách Liệt Diễm Thú không xa. Trong mắt hiện lên chút tham lam, đồng thời lại hiện lên chút hoảng sợ.
Ngao...
Liệt Diễm Thú cũng không cho bọn hắn có cơ hội suy ngẫm, đã nhảy tới về phía một người trong số họ. Người nọ gần như không kịp phản ứng, đã bị Liệt Diễm Thú cắn đứt yết hầu.
Mạc Đương Gia hoảng hốt, hắn hô lơn với đám thủ hạ của hắn:
- Mọi người cẩn thận, tả hữu cùng giáp công nó!
Mạc Đương Gia muốn mắng lớn. Hắn còn chưa nhìn thấy Nghệ Phong, hiện tại lại đụng phải chuyện như vậy. Dường như Mạc Đương Gia không cần suy nghĩ, cũng hiểu đây là kế hoạch của tên tiểu tử hỗn đản này!
- Ngao...
Liệt Diễm Thú phun ra một ngọn lửa, khiến những người này vội vàng tránh né.
Nghệ Phong nhìn Liệt Diễm Thú và đám cường đạo đấu với nhau, hắn nhìn hỏa liệt quả kia, thầm cười, nói:
- Sắp được rồi!
- Nàng ở chỗ này chờ ta, đừng đi đâu!
Nghệ Phong nói với Ngu Phi.
Ngu Phi vừa gật đầu, Nghệ Phong lập tức khởi động di chuyển trong chớp mắt. Ngay lập tức, hắn tới chỗ hỏa liệt quả. Nghệ Phong gần như không do dự lập tức bứng cả gốc rễ và quả lên. Sau đó lại thi triển di chuyển trong chớp mắt rời khỏi đó.
Cho dù với tốc độ của Nghệ Phong hiện tại, liên tục thi triển di chuyển trong chớp mắt với khoảng cách lớn như vậy, hắn cảm giác đấu khí trong cơ thể tiêu hao rất nhiều. Trong đầu hắn suy nghĩ Hồn lực cũng tiêu hao khủng khiếp. Nghệ Phong cười khổ một tiếng. Xem ra còn phải dùng di chuyển trong chớp mắt để di chuyển một khoảng cách nhỏ nữa.
Liệt Diễm Thú vô cùng mẫn cảm đối với Hỏa liệt quả. Gần như trong nháy mắt, nó đã nhận thấy hỏa liệt quả bị người ta đánh cắp. Nó gầm lên một tiếng, cũng từ bỏ không bao vây tấn công đám cường đạo nữa, ngược lại bay nhanh về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong tới bên cạnh Ngu Phi, không hề dừng lại, chút nào, hắn vội vàng kéo Ngu Phi chạy về phía bên cạnh vách núi đen.
- Nhảy!
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói vậy thoáng sửng sốt. Vách núi đen bên này có thể nói là còn khủng khiếp hơn cả nơi bọn họ vừa leo lên. Nàng liếc mắt nhìn một cái cũng không thể thấy đáy. Không biết phía dưới là cái gì. Nếu nhảy xuống, liệu có còn đường sống không?
Nhưng nhìn biểu tình Nghệ Phong nghiêm túc như vậy, Ngu Phi cũng không suy nghĩ nữa, nàng kéo tay Nghệ Phong, nhảy mạnh xuống.
- Ha ha, các cường đạo, các ngươi chậm rãi chơi cùng Liệt Diễm Thú đi! Bản thiếu gia đi trước!
Thanh âm càn rỡ của Nghệ Phong lưu chuyển trong không gian.
Đám người Mạc Đương Gia nhìn Nghệ Phong nhảy xuống vách núi, bọn họ ngạc nhiên. Vách núi đen này là vách núi sâu nhất trong toàn bộ dãy núi ở đây. Bọn họ cũng không biết nó sâu tới mức nào. Nhưng Nghệ Phong lại cứ như vậy nhảy xuống. Hắn thật sự không sợ chết sao?
Tuy nhiên, khi nhớ tới câu nói càn rỡ của hắn, trong lòng đám người Mạc Đương Gia đều xuất hiện một ý niệm trong đầu, thiếu niên này nhảy xuống vách núi cũng không có việc gì!
Sao đột nhiên bọn họ lại có ý tưởng dọa người như vậy? Vách núi đen cao như thế, cho dù Vương Cấp nhảy xuống đi không thể đảm bảo không có việc gì. Chẳng lẽ hắn còn có đường sống nào sao? Bọn họ không hiểu Nghệ Phong có thủ đoạn gì, nhưng trong lòng bọn họ có một cảm giác xấu hổ và giận dữ.
Đám người Mạc Đương Gia hiểu rõ, bọn họ bị Nghệ Phong lợi dụng. Là bị lợi dụng ngay từ lúc đầu. Nếu không phải bọn họ kiềm chế Liệt Diễm Thú, Nghệ Phong làm sao có thể lấy được hỏa liệt quả?
Ngao...
Liệt Diễm Thú nhìn xuống dưới vách núi đen kêu lên vài tiếng, trong âm thanh đầy bi thương và nổi giận. Sau khi Mạc Đương Gia nghe xong, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bất an.
Quả nhiên, mắt Liệt Diễm Thú lộ ra hào quang hung tàn đến cực điểm, dữ tợn nhìn đám người Mạc Đương Gia. Nó trút tức giận vào đám người Mạc Đương Gia. Nếu không phải vì bọn họ, sao hỏa liệt quả của nó lại bị trộm đi như vậy.
Ma thú ngũ giai, đã có chỉ số thông minh tương đương với con người. Sự trả thù cũng càng mãnh liệt.
Ngao...
Liệt Diễm Thú lại gầm lên một tiếng, sau đó nhảy tới cắn vào một người phía sau. Mạc Đương Gia thật sự không ngờ sau khi Nghệ Phong đi rồi, còn để lại cho hắn một phiền toái lớn như vậy. Trong lòng hắn nổi giận không gì sánh nổi, ngửa mặt lên trời kêu lớn:
- Tiểu tử, ta muốn băm thây ngươi làm vạn đoạn!
Tiếng kêu lớn đầy nổi giận vang đi thật xa, vang vọng khắp toàn bộ dãy núi lớn.