Khóe miệng Nghệ Phong cười thầm, ngưng mắt nhìn An Dịch thân vương.
An Dịch nghe Nghệ Phong nói, rất đạm mạc trả lời:
- Hoàng huynh so với ta thích hợp làm Hoàng đế hơn, ta quen tính an nhàn. Ở phủ đệ dưỡng lão cũng là một thú vui nhân sinh!
- Cũng phải!
Nghệ Phong cười cười, không phản bác lời An Dịch nói, chỉ là mỉm cười:
- Người không thèm muốn ngôi vị hoàng đế như Vương gia rất ít, đặc biệt có thân phận Thân vương lại ở trong phủ đệ dưỡng lão, không để ý đến chuyện bên ngoài, đã ít lại càng ít hơn.
An Dịch nghe Nghệ Phong nói, ánh mắt ngưng trọng, thế nhưng lập tức bừng tỉnh như không nghe thấy:
- Ngươi muốn gặp ta không phải chỉ là để cùng ta nói chuyện năm xưa đó chứ?
- Đương nhiên không phải!
Nghệ Phong vừa cười vừa nói. Cùng lúc đó Dung Mị cũng từ bên ngoài đi vào, Dung Mị mặc một bộ váy dài màu lam, quần áo cũng không cách nào che hết da thịt trắng noãn cùng dáng người của nàng. Đường cong thon thả, vóc người đầy đặn, phong tình vạn chủng. Đôi tuyết lê nhô cao, bụng dưới bằng phẳng, eo nhỏ như ong, đôi chân dài thon thả trắng như tuyết, mị lực thân thể bị nàng thi triển ra toàn bộ, làm cho người khác nhìn thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
- Nghệ Phong sư huynh!
Dung Mị nhìn thấy Nghệ Phong, hiển nhiên có chút vui vẻ, nàng ngọt ngào kêu một tiếng.
Nữ nhân phong tình như vậy, làm cho An Dịch trải qua vô số sóng to gió lớn cũng bị sửng sốt. Trong mắt toát ra vẻ si mê!
An Dịch nỗ lực lấy lại tinh thần, hướng Nghệ Phong cười ha ha nói:
- Đã sớm nghe nói Kim Lâu có một yêu tinh hại nước hại dân, quả thật không có khoa trương chút nào. Thảo nào quý tộc đế đô để có thể thấy nàng mà vung tiền như rác.
Nghệ Phong cười cười, quay đầu nhìn về phía Dung Mị nói:
- Muội ngồi đi. Ngày hôm nay khó được đến Kim Lâu một lần, vừa lúc theo ta nói chuyện với An Dịch thân vương.
Trong mắt Dung Mị hiện lên một tia kinh hỉ, này là lần đầu tiên nàng cùng Nghệ Phong thân mật như vậy. Nàng tùy ý ngồi ở bên người Nghệ Phong, rất nhu thuận rót cho Nghệ Phong và An Dịch thân vương một tách trà, cười nói:
- An Dịch Vương gia quá khen, tiểu nữ tử đâu có tư sắc như vậy?
Nghệ Phong thấy nhất cử nhất động của Dung Mị đều tản ra tất cả phong tình, liền biết mị thuật của nàng lại có đề cao. Nhưng thật ra Nghệ Phong nghe nói Dung Mị rất có năng lực, Kim Lâu quật khởi có công lao rất lớn của nàng.
An Dịch nhìn Dung Mị mị hoặc mê người nói:
- Thật ra Dung Mị tiểu thư làm cho ta nghĩ tới một người, nàng cũng như cô nương, khuynh quốc khuynh thành. Chỉ là cô nương so với nàng ngây thơ hơn một chút, nàng kia thuộc về cái loại nữ nhân dù im lặng cũng có thể làm cho nam nhân huyết khí cuồn cuộn.
Nghệ Phong nghe An Dịch nói như vậy, lập tức đã nghĩ tới một người, hắn cười cười, nhẹ nhàng nhấp một miệng trà, thầm nghĩ nàng so với đánh giá của An Dịch thì mạnh hơn nhiều. Mỗi lần Nghệ Phong đối mặt với nàng đều không thể tự thoát ra được.
Tâm tình của Dung Mị cũng bị kích phát, nàng không tin trên đời có nữ nhân như vậy, lấy mị thuật của sư tôn cũng làm không được, nữ nhân khác có thể sao?
- A? Phải rồi? Không biết nàng mà Vương gia nói là ai?
Khuôn mặt Dung Mị cười hì hì nhìn An Dịch, khuôn mặt tinh xảo kia rất dễ làm cho người ta chìm đắm trong đó.
- Điệp Vận Du!
An Dịch phun ra tên một người, không ngờ trong ánh mắt có vẻ si mê.
Dung Mị cũng nghe qua tên này, trong hoàng cung có một vị phi tử đặc thù. Nghe nói trời sinh có mị hoặc dụ người, nam nhân không thể chống cự, chỉ bất quá vẫn chưa thấy qua, nhưng Dung Mị không tin. Trong tư tưởng của Dung Mị, không ai có thể có dụ hoặc vượt lên trước sư tôn nàng!
Nghệ Phong nghe An Dịch nói, khẽ cười cười. Điệp Vận Du ở phương diện mị hoặc, thật đúng là không ai có thể bằng được, cho dù là Tần Y cũng kém chứ đừng nói An Diễm Kiều và Dung Mị.
- Ha ha, có thời gian thật muốn kiến thức nữ tử trong miệng An Dịch Vương gia một chút!
Dung Mị vừa cười vừa nói.
An Dịch nghe ngôn ngữ không phục của Dung Mị, hắn cười cười cũng không nói gì thêm. Tuy rằng Dung Mị dụ hoặc, làm cho người khác hận không thể đè nàng xuống, thế nhưng An Dịch vẫn còn có thể ổn định tâm thần, hướng Nghệ Phong nói:
- Phong thiếu gia thật có phúc khí, có mỹ nữ như hoa như ngọc bên người.
Nghệ Phong cười cười, quay đầu nhìn thoáng qua Dung Mị. Hắn không có mở miệng phản bác, thế nhưng nhãn thần lại rất bình tĩnh! Nghệ Phong vẫn cho rằng Dung Mị không còn trong trắng nữa, không biết có bao nhiêu nam nhân cỡi trên mình nàng. Mặc dù xác thực Dung Mị đủ mê người, thế nhưng Nghệ Phong không có hứng thú như trước!
- Ha ha, An Dịch Vương gia khó có được đến Kim Lâu một lần, cứ tùy ý vui chơi. Dưới lầu bốn, An Dịch Vương gia có tùy ý vui chơi. Không cần trả bất cứ phí dụng gì.
Nghệ Phong cười nói sang chuyện khác, phảng phất không biết An Dịch tới nơi này làm cái gì chút nào.
- Ngươi làm sao biết Hồn Ấn Đỉnh?
An Dịch Vương gia nhìn Nghệ Phong, nhãn thần chăm chú, ánh mắt sắc bén không gì sánh được.
Nghệ Phong liếc mắt nhìn An Dịch, thấy An Dịch rốt cục nói ra chính đề, Nghệ Phong cười ha ha:
- An Dịch Vương gia nói cái gì vậy? Ta nghe không hiểu?
An Dịch cười cười, hướng Nghệ Phong nói rằng:
- Ta ngươi tất cả đều rất sáng tỏ, ngươi không cần giả bộ. Toàn bộ đế đô, người dám trêu chọc ta không nhiều lắm, hai cháu trai kia của ta không có thủ đoạn như vậy. Ở gần phủ đệ ta, có thể thường xuyên thấy người của Tử Bang. Ngươi đừng nói với ta là họ chỉ đi ngang qua?
Nghệ Phong thấy An Dịch điều tra rõ ràng như vậy, hắn cũng ha ha phá lên cười:
- An Dịch Vương gia quả nhiên thông minh!
- Vậy ngươi cũng có thể nói một chút? Là ai nói cho ngươi chuyện tình Hồn Ấn Đỉnh? Là hắn sao?
Ánh mắt An Dịch chăm chú nhìn vào Nghệ Phong, nhãn thần sắc bén không gì sánh được, lúc này hắn mới là một cường giả.
- Hắn?
Trong lòng Nghệ Phong nao nao, hắn lập tức nghĩ đến một người, khóe miệng nổi lên dáng tươi cười tà mị, có ý tứ, rất có ý tứ a!
- An Dịch Vương gia nghĩ là ai đây?
Nghệ Phong nhún nhún vai cười nói.
- Quả nhiên là hắn! Trừ hắn ra, ta nghĩ không ra người khác. Lần kia, những người biết ta có Hồn Ấn Đỉnh đều bị ta diệt khẩu, chỉ còn có hắn biết!
An Dịch hít sâu một hơi, gân xanh trên mặt cũng có chút bạo động.
- Hắn còn bảo ngươi làm gì nữa?
An Dịch nhìn Nghệ Phong nói:
- Hắn còn nói cho ngươi cái gì?
Nghệ Phong cười cười nói:
- Hắn không có nói cho ta biết cái gì cả, bất quá ta biết. Nếu như tin tức Hồn Ấn Đỉnh truyền ra, thì các Nhiếp Hồn Sư thực lực cường đại sẽ cùng nhau lao tới. An Dịch Vương gia cho rằng ngươi sẽ bảo toàn được sao?
An Dịch nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi không phải là có thể thay ta bảo quản sao?
Nghệ Phong cười ha ha, hướng An Dịch nói:
- Nếu như An Dịch Vương gia muốn ta bảo quản thay ngươi mà nói, ta sẽ cam tâm tình nguyện tiếp thu!
- Ha ha!
An Dịch cũng phá lên cười ha ha, nhìn Nghệ Phong nói:
- Mọi người đồn đãi ngươi vô sỉ, ngày hôm nay ta mới lĩnh giáo một phen. Chỉ là ta nghĩ ta có thể bảo quản. Sẽ không cần ngươi quan tâm. Về phần ngươi cho người rải lời đồn, có thể thu trở về được rồi?
- Lời đồn? An Dịch Vương gia nói cái gì vậy! Ta chỉ là nói cho người khác một chuyện thực mà thôi. Lẽ nào như thế cũng phạm tội sao?
Nghệ Phong vừa cười vừa nói. Đưa tay tiếp nhận chén trà do Dung Mị đưa qua, tay tiếp xúc đến da thịt trơn mềm của Dung Mị, cảm giác có chút lạnh lạnh, rất thoải mái!
- Vậy là ngươi nhất định phải lấy Hồn Ấn Đỉnh rồi? Chỉ là một võ giả như ngươi lấy nó có ích lợi gì?
- An Dịch Vương gia không phải là một võ giả sao? Ngươi giữ lại có ích lợi gì? Còn không bằng đưa cho ta!
- Vậy phải nhìn bản lĩnh của ngươi rồi, chỉ cần ngươi có thể đoạt được, ta tặng cho ngươi thì có làm sao?
An Dịch hừ một tiếng, hắn hiển nhiên cũng đã nhìn ra, Nghệ Phong là quyết tâm muốn lấy Hồn Ấn Đỉnh.