Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ca...

Cửa thành lại đóng thêm một phần, lợi kiếm trên tay Nghệ Phong đẩy những kẻ đang ngăn cản đường phía trước của hắn. Thân ảnh mạnh mẽ chớp động, bay như tên bắn về phía cửa thành.

Trong gang tấc, khi cửa thành sắp đóng lại, một đạo nhân ảnh bỗng nhiên chắn trước người Nghệ Phong, bay như tên bắn về phía cửa thành. Nhìn nhân ảnh chặn lại trước người hắn, Nghệ Phong gầm lên một tiếng đầy giận dữ:

- Cút ngay.

Lúc này, cửa thành đã khép lại một nửa, điều này khiến Nghệ Phong sốt ruột không thôi. Nếu không đi vào, sợ là không có cơ hội đi vào nữa.

Rất rõ ràng, nhân ảnh chắn ở phía trước Nghệ Phong đã phát hiện ra điểm ấy, một đạo năng lượng mạnh mẽ đánh về phía Nghệ Phong, muốn tiến vào cửa thành trước Nghệ Phong.

- Cút!

Nghệ Phong lại gầm lên đầy giận dữ. Năng lượng trong cơ thể bạo phát ra. Năng lượng khổng lồ tạo thành Tinh Bạo Thiên Hạ. Một quyền đánh thẳng về phía đối phương. Đồng thời Nhiếp Hồn Thuật hóa thành một đạo đại quyền, oanh kích đối phương.

Một quyền với thế mạnh cuồn cuộn đánh thẳng vào trên người đối phương. Đối phương bị chấn động hộc máu bay ngược ra ngoài. Một đòn hợp lực giữa đấu khí và Nhiếp Hồn Sư, đối phương có thể ngăn cản sao?

Sau khi đánh một quyền về phía đối phương, Nghệ Phong lần lượt thi triển Thuấn Di, thân ảnh rất nhanh tiến vào trong cửa thành. Phía sau hắn, cũng có đạo nhân ảnh tiến vào cửa thành.

Sau khi Nghệ Phong tiến vào cửa thành không bao lâu, rốt cục cửa thành đã khép lại. Cùng lúc đó, một Nhiếp Hồn Sư đúng lúc muốn mượn cơ hội này tiến vào, bị cửa thành khép lại, ép thành thịt nát.

Cảnh tượng như vậy khiến mọi người muốn tiến vào thành trì hít một hơi thật sâu. Tình cảnh tàn nhãn thậm chí đã khiến vài người cảm thấy buồn nôn. Mà người có thể đi vào thành trì, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều có vết máu. Hiển nhiên bọn họ đều trải qua chém giết mới có được cơ hội tiến vào thành trì.

Ngoài cửa thành, vẫn có rất nhiều người nhìn cửa thành đang khép lại. Một đám hồn bay phách lạc nhìn huyết nhục đầy đất. Năng lượng phong ấn bảo vệ thành trì đã dần dần khép lại. Một vài võ giả Nhiếp Hồn Sư không cam lòng hung hăng tấn công năng lượng bảo vệ, nhưng không tạo được một gợn sóng nào. Điều này khiến bọn họ chịu đả kích lớn.

Bên trong thành trì, Nghệ Phong nhìn lướt qua những người tiến vào thành trì, phát hiện có không ít người. Tuy rằng chưa bằng một phần mười số người người bên ngoài, nhưng số lượng cực kỳ khả quan. Hơn nữa Nghệ Phong dò xét một chút, có thể thấy những người đi vào trong đó, đều là võ giả và Nhiếp Hồn Sư có thực lực mạnh.

Nghệ Phong dò xét một chút, đẳng cấp võ giả đều đạt được trình độ Tôn cấp, mà Nhiếp Hồn Sư thấp nhất cũng có lục tinh cao giai. Đối với lục tinh cao giai có thể đi vào trong đó, ánh mắt Nghệ Phong cũng di động đến này võ giả trên người, thầm nghĩ đây là võ giả hộ vệ, bằng không dựa vào thực lực lục tinh cao giai nếu muốn đi vào trong tự nhiên cực kỳ khó khăn.



Tiến vào bên trong thành trì, Nghệ Phong và những mọi người giống nhau, ánh mắt bắt đầu đánh giá thành trì. Tuy rằng tòa thành trì bỏ hoang này đã suy tàn, nhưng vẫn mang theo đại khí cùng với phong cách viễn cổ đồ sộ, khiến những người này trong lúc nhất thời trở nên yên tĩnh.

Nghệ Phong thoáng dò xét mật độ linh khí xung quanh một chút, phát hiện rất nồng hậu. Loại mức độ nồng hậu này thậm chí có thể sánh ngang với Tĩnh Hinh Thành.

Vài thân ảnh già nua sau khi thoáng trầm tư, liền bay như tên bắn về các hướng trong thành trì. Nghệ Phong thấy thế, cũng muốn tách mọi người ra. Lại lại phát hiện có vài khí thế địch ý tập trung trên người hắn. Điều này khiến Nghệ Phong thoáng nhíu mày. Hắn quay đầu nhìn về phía mấy người tập đang trung ánh mắt.

Mấy người mặc hắc bào, khuôn mặt già nua, hết sức tang thương. Nghệ Phong thoáng dò xét một chút, phát hiện bốn người này đều có thực lực Nhiếp Hồn Sư thất tinh. Điều này khiến trong lòng Nghệ Phong có chút kinh ngạc. Thầm nghĩ không hổ danh là Phệ Châu. Chỉ có Phệ Châu, mới có thể khiến những Nhiếp Hồn Sư thất tinh xuất hiện ở đây giống như nấm mọc sau mưa. Nếu bình thường, muốn tìm một Nhiếp Hồn Sư thất tinh, khó khăn hẳn là không nhỏ.

- Có việc gì sao?

Nghệ Phong thoáng nhíu mày. Tuy rằng thấy được sự thù địch của đối phương, nhưng không muốn vừa trêu chọc bốn Nhiếp Hồn Sư thất tinh. Cho nên mặc dù trong lòng Nghệ Phong hết sức khó chịu, nhưng vẫn khách khí hỏi một câu. Hiện tại vì nhiệm vụ hàng đầu là Phệ Châu, không thể lãng phí thời gian với những người này.

Một Nhiếp Hồn Sư trong số đó chăm chú nhìn thẳng vào Nghệ Phong, dữ tợn nói:

- Người cuối cùng ngươi đã giết chết, là tiểu đệ của chúng ta.

- A!

Lúc này Nghệ Phong mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nghệ Phong nhoẻn miệng cười.

- Vậy các ngươi muốn làm thế nào đây?

Tuy rằng Nghệ Phong không muốn phiền toái, nhưng cũng không sợ phiền toái.

- Nợ máu trả bằng máu!

Bốn Nhiếp Hồn Sư nghiến răng nghiến lợi nói.

- Vậy nếu ta không đồng ý thì sao?

Nghệ Phong vừa cười vừa nói. Hắn coi như không thấy khí thế uy áp của bốn người trên người hắn, trên mặt vẫn mang theo ý cười. Chẳng qua nụ cười kết hợp với khuôn mặt đầy máu của Nghệ Phong khiến người ta một loại cảm giác kinh sợ.



- Mặc kệ ngươi có đồng ý hay không. Ngươi đều phải chết!

Một Nhiếp Hồn Sư trong số đó lạnh lùng nói, trong mắt đầy sát ý lẫm liệt.

Sau khi năm người bọn họ kết bái vẫn luôn luôn đi cùng nhau. Lần này vì Phệ Châu, trèo đèo lội suối tới đây. Bọn họ không thể tưởng tượng được, còn chưa nhìn thấy Phệ Châu, Ngũ đệ của bọn họ đã chết trong tay người khác. Điều này khiến bọn họ giận dữ, hận ý lăng thiên.

Đặc biệt là ngũ đệ bọn họ, bởi vì thực lực chưa đạt được thất tinh, cho tới nay đều được bọn họ bảo vệ. Lần này bốn người bọn họ lại không thể bảo vệ được hắn. Bọn họ tự trách mình không làm tròn bổn phận, toàn bộ trách nhiệm chuyển dời đến trên người Nghệ Phong. Hận ý đối với Nghệ Phong càng nồng hậu.

Mọi người thấy hai bên đối chọi gay gắt, ánh mắt bọn họ nhìn Nghệ Phong đầy thông cảm. Trong phạm vi nghìn dặm quanh đây, bốn người này có tên tuổi không nhỏ.

Bọn họ được gọi là Thị Huyết Ngũ Quái. Bốn người này chính là tứ quái đầu. Thủ đoạn của bốn người cực kỳ độc ác tàn nhẫn. Mỗi lần giết người xong, đều moi tim người nuốt chửng. Hơn nữa, Nhiếp Hồn Thuật của đối phương thực sự không thấp. Năm người liên kết đã từng giết chết rất nhiều cường giả có danh tiếng. Cho nên trong khu vực này, rất ít có người nguyện ý trêu chọc bọn họ. Cho dù là thế lực lớn, vẫn hết sức e dè trước sự tàn nhẫn độc ác của năm người.

Tất cả những người biết tới danh hiệu của bọn họ đều nhìn Nghệ Phong đầy thông cảm. Đặc biệt khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi của Nghệ Phong, một đám thở dài một hơi. Trêu chọc sát tinh như vậy, rất khó đối phó.

- Vậy các ngươi muốn thế nào đây?


Nghệ Phong nhìn bốn người cười nói, tinh thần thoáng cảnh giác hơn.


- Rất đơn giản! Giao hồn thể của ngươi ra đây.


Giọng nói dữ tợn vang lên, khiến một vài Nhiếp Hồn Sư đứng gần Nghệ Phong không kìm lòng được lùi lại phía sau mấy bước.


- Hồn thể? Ha ha!


Nghệ Phong phá lên cười. Thật sự không ngờ được đối phương lại có lòng tham không đáy như vậy. Hồn thể của Nhiếp Hồn Sư tất nhiên là mạnh hơn nhiều so với võ giả. Hơn nữa vì nguyên hồn của Nhiếp Hồn Sư cực kỳ cường đại, nếu nhận được một hồn thể Nhiếp Hồn Sư có thực lực tương đương, thi triển một ít bí pháp tà ác thôn phệ, sẽ có sự nâng cao rất lớn đối với thực lực của bản thân.


Khi mọi người ở đây thầm nghĩ Nghệ Phong bị dọa tới choáng váng, một tiếng cười vang lên:


- Muốn hồn thể của ta, vậy ngươi có bản lĩnh tới mà lấy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK