Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Còn ai muốn tới?

Ánh mắt Nghệ Phong quay sang nhìn ba người còn lại, trong ánh mắt vẫn mang ý cười. Nhưng, một câu nói rất bình thản này lại khiến Tam quái còn lại không tự chủ được lui về phía sau mấy bước.

Nhìn lão Tứ nằm trên mặt đất, bọn họ rất hoảng sợ. Tuy rằng Lão Tứ có thực lực yếu nhất trong bọn họ, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Không ngờ lại bị đối phương đánh một chiêu trọng thương. Vậy tiểu tử này mạnh tới mức nào? Ít nhất muốn cao trên bọn họ một tầng.

- Thất tinh trung giai?

Ba người thầm liếc mắt nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Thất tinh trung giai. Tuy rằng và bọn họ chỉ kém một giai, nhưng đã có khác biệt một trời một vực. Chênh lệch trong các giai của Nhiếp Hồn Sư lớn hơn nhiều so với võ giả.

Ba người không khỏi có chút hối hận. Nếu không phải bọn họ lên mặt, Lão Tứ sẽ không nháo thành như vậy. Bốn người bọn họ bao vây tấn công còn có hi vọng giành chiến thắng. Đơn đả độc đấu tất phải bại. Xa luân chiến đối với đối phương hoàn toàn vô dụng.

Đặc biệt ba người nhớ tới năng lượng màu lam kia, càng cảm thấy kinh hãi. Bản thân bọn họ là Nhiếp Hồn Sư, cảm giác năng lượng kia cực kỳ khủng khiếp quỷ dị.

- Phệ Châu?

Lão đại nghi hoặc nhìn Nghệ Phong hỏi.

Nghệ Phong kinh ngạc liếc mắt nhìn đối phương một cái, thật sự không ngờ được nhãn lực của đối phương tốt như thế, lại nhận ra được năng lượng Phệ Châu.

Lão đại thấy Nghệ Phong ngầm thừa nhận, mắt lão đại càng mở lớn. Đám người còn lại cũng hít một hơi thật sâu. Thật sự không ngờ được Nghệ Phong có được Phệ Châu.

Phệ Châu! Đó là giấc mộng của Nhiếp Hồn Sư!

Nhưng, đối phương đã có Phệ Châu, còn tới đây làm gì?

- Nếu không có chuyện gì, tránh đường đi ra. Bản thiếu không có thời gian dây dưa với các ngươi.

Nghệ Phong nhìn ba người, thản nhiên nói. Hắn không muốn tiếp tục đấu loạn với mấy người này.

- Hừ!



Tuy rằng ba người hoảng sợ trước thực lực của Nghệ Phong, nhưng không quên được mối thù của hai vị đệ đệ, rốt cuộc ba người không để ý tới thân phận của bọn họ, thân ảnh chớp động vây chặt lấy Nghệ Phong.

- Gian ngoan mất linh.

Nghệ Phong thấy đối phương lại còn dám gây phiền toái cho hắn, trong lòng hết sức bất mãn, cười lạnh một tiếng. Hồn lực trong thức hải bắt đầu xoay tròn lên, phối hợp với ấn kết trong tay, từng đạo Nhiếp Hồn Thuật bay ra như tên bắn, bảo vệ chặt chẽ xung quanh Nghệ Phong.

Nếu đối mặt với Nhiếp Hồn Sư, ngược lại Nghệ Phong không dự định dùng tới đấu khí. Lấy hắn Phệ Châu và Nhiếp Hồn Thuật cao hơn đối phương một cấp. Tuy rằng đối phó ba thất tinh có chút phiền phức, nhưng nếu đối phương tự tìm cái chết, Nghệ Phong không có lý nào không thành toàn cho đối phương.

Ba đạo Nhiếp Hồn Thuật từ ba hướng bắn thẳng về phía Nghệ Phong. Tuy rằng ba đạo Nhiếp Hồn Thuật im hơi lặng tiếng, nhưng lấy sức cảm nhận của Nghệ Phong, tất nhiên có thể cảm nhận được. Ba đóa lam Liên Hoa bay ra như tên bắn.

Ầm...

Một tiếng va chạm, lam Liên Hoa và hồn châm của đối phương đồng thời biến mất trong hư không, nổi lên từng gợn sóng, cuốn sạch.

- Lão Nhị. Lão Tam! Vận dụng chiêu thức mạnh nhất. Phải làm thịt tiểu tử này để trả thù cho Ngũ đệ và Tứ đệ.

Lão đại dữ tợn nói. Cùng lúc đó, thủ ấn của hắn mạnh mẽ thi triển. Thủ ấn nối tiếp nhau, phía trên không gian đột nhiên xuất hiện một con báo rất lớn.

Ngay khi con báo xuất hiện, hai con báo khác cũng đồng thời hiện ra. Ba con báo vây chặt Nghệ Phong ở trong. Miệng không ngừng gầm vang, tạo thành gợn sóng không ngừng lan tỏa trong không trung.

Ba con báo năng lượng báo độc ác tàn nhẫn, điên cuồng cắn nuốt năng lượng bốn phía nhập vào trong cơ thể, phát ra khí tức cực kỳ dữ dội khiến trống ngực đập thình thịch.

- Ba lão gia hỏa này thực không biết xấu hổ, vừa ra tay liền vận dụng tuyệt kỹ thành danh của bọn họ để bao vây tấn công.

- Sợ là thiếu niên này có khả năng thất bại. Tuy rằng mạnh, nhưng dù sao chỉ có một mình. Ba lão gia hỏa này không dễ chọc đâu.

- Chậc chậc, Nhiếp Hồn Sư thật sự suất khí, đứng ở một chỗ, động ngón tay có thể thi triển ra chiêu thức bá đạo như thế.

- Với thực lực Tôn cấp của ta, nếu đối mặt với báo năng lượng này, sợ là sẽ bị xé đến mức cặn cũng không thừa. Nhiếp Hồn Sư, thật sự là quỷ dị. Ta có thể cảm giác được, trong năng lượng báo này ngoài năng lượng công kích, còn có hồn lực công kích.

- Tuy nhiên, cũng đáng. Tiểu tử này không may, ra tay liền giết chết hai quái người ta, đủ tàn nhẫn.



- Ai không may còn chưa chắc. Một chiêu có thể giải quyết một Nhiếp Hồn Sư thất tinh, ngay cả Tôn cấp cao giai cũng không nhất định có thể làm được. Nhưng tiểu tử này lại làm được. Hơn nữa còn có Phệ Châu. Tuy rằng ta chưa từng thấy Phệ Châu, nhưng chỉ cần nghe truyền thuyết đã đủ thấy khiếp sợ. Ngược lại ta cảm thấy người thắng chính là tiểu tử này.

...

Từng câu từng câu nghị luận không hề ảnh hưởng tới Nghệ Phong, Nghệ Phong nhìn ba con báo dữ tợn vây chung quanh hắn, ánh mắt thoáng trở nên nghiêm trọng. Ba con báo này, quả thật khiến hắn có chút vướng víu tay chân.

Lần đầu tiên Nghệ Phong giao thủ với Nhiếp Hồn Sư có đẳng cấp như thế, suy nghĩ một chút, ấn kết trong tay không ngừng thay đổi. Nghệ Phong vừa kết ấn, một tiếng sư tử ngửa thét dài, một con sư tử rất lớn xuất hiện dưới chân Nghệ Phong, đối chọi gay gắt với ba con báo đang vây khốn hắn.

Đây là con sư tử rất lớn, kích thướng chừng mấy thước, con mắt giống như hai viên ngọc bích, phát ra ánh sáng độc ác tàn nhẫn, lại mang theo vẻ mỹ lệ yêu dị.

Nghệ Phong thi triển Nhiếp Hồn Thuật tập trung thành một con sư tử lớn cũng có phần quá sức. Hồn lực tiêu hao cực kỳ khủng khiếp. Tuy nhiên sau khi con sư tử lớn xuất hiện, trên mặt Nghệ Phong có vẻ vui mừng, thủ ấn biến đổi, chỉ thị xông tới con báo.

Ba người thấy Nghệ Phong tạo ra khí thế lớn như vậy, trong mắt có chút kinh hãi. Thủ ấn thay đổ, ba con báo cùng xông về phía con sư tử lớn.

Tứ đại Nhiếp Hồn Thuật tập trung năng lượng khủng khiếp, không ngừng va chạm giữa hư không. Sau khi va chạm, từng đạo kình khí bay ra như tên bắn, tàn phá bừa bãi bốn phía. Đất đá xung quanh bị nhấc lên. Đám người vây xem vội vã rút lui về phía sau.

Phía trên không gian, một sư tử chiến đấu với ba con báo vẫn không rơi hạ phong. Trong mắt ngọc bích của con sư tử lớn thường từ bắn ra một đạo lam quang. Lam quang đánh vào than thể con báo, tất nhiên có thể khiến ba con báo suy yếu.


Ba người thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng đầy kinh hãi. Thật sự không ngờ được Nghệ Phong mạnh đến như vậy. Theo xu thế này, ba người bọn họ sợ là không ngăn cản được công kích của đối phương.


- Lão Tam!


Lão đại nhìn lão Tam trầm giọng hô lên. Lão Tam tâm thần lĩnh hội, ấn kết trong tay biến đổi mạnh mẽ.


Lão đại lão Nhị cũng biến ảo. Con báo vốn suy yếu lại tăng vọt vài phần, xông về phía con sư tử lớn, miễn cưỡng va chạm vào nhau. Va chạm không để ý tới hậu quả như thế khiến sắc mặt lão đại lão Nhị chợt trắng bệch.


Lão Tam thấy thế, ấn kết trong tay biến đổi. Con báo vốn chuyển hướng đột nhiên xông thẳng về phía Nghệ Phong.


- Tiểu tử! Đi tìm chết!


Lão Tam gầm lên một tiếng đầy giận dữ. Nhiếp Hồn Thuật ngưng tụ thành con báo hung mãnh, cắt qua hư không xông về phía Nghệ Phong. Điều này khiến trên mặt lão Tam đầy dữ tợn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK