Nghệ Phong nhìn về phía Nghị Minh trên đài, môi hồng răng trắng, tuấn lãng phi phàm, đứng một chỗ cùng Băng Hồn, cư nhiên không chút nào thua kém Băng Hồn. Thậm chí so sánh về mức độ thân thiện còn hơn Băng Hồn một bậc. Nghệ Phong thấy được điều này, đáy lòng yên lặng thầm nói:
- Lại thêm một tên tiểu bạch kiểm!
Hạ Chỉ Mộng nhìn bộ dạng Nghệ Phong tức giận, nàng không nhịn được nở nụ cười. Nàng phát hiện Nghệ Phong đực biệt thích ghen tị những người khác đẹp trai hơn hắn.
- Ghen tị rồi sao?
Hạ Chỉ Mộng trêu ghẹo nói.
- Gì? Ta ghen tị hai tên tiểu bạch kiểm đó làm gì? Có phải là nàng nói giỡn, nhớ năm đó, bản thiếu vang dội trong tìm nghìn vạn thiếu nữ, nếu không phải dựa theo con đường ngây thơ mà mẫu thân dạy ta, ta đã sớm tai họa hàng nghìn vạn nữ nhân rồi. Không buông tha một ai! Hai người bọn họ ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng!
Nghệ Phong tức giận bất bình nói.
Khinh Nhu và Họa Thủy mấy người nghe được Nghệ Phong tự mình an ủi mình, đều không nhịn được thổi phù một tiếng bật cười. Hiển nhiên nghe được một tia chua xót in sâu trong giọng nói kia của Nghệ Phong. Khinh Nhu nhớ tới lúc trước Nghệ Phong gặp phải Thiên Nghịch, cũng là một bộ dạng như vậy, nàng không khỏi che lại cái miệng nhỏ nhắn cười trộm, cảm giác Nghệ Phong rất có ý tứ.
- Không có hứng thú!
Băng Hồn như trước dùng âm thanh lãnh khốc cự tuyệt, hắn trừ bỏ có hứng thú đánh một trận cùng Nghệ Phong, người khác hắn không muốn.
Nghị Minh rõ ràng tính cách của Băng Hồn, thấy hắn không chút nào để ý mặt mũi mình mà cự tuyệt, lơ đễnh cười cười nói:
- Có phải là đáy lòng ngươi chướng mắt ta, nếu như ta cũng đạt được Vương Cấp thì sao?
Nghị Minh vừa nói xong, trên người hắn bộc phát ra một cổ khí thế kinh khủng, khí thể bay thẳng lên trời xanh, không chút nào thua kém so với khí thế vừa rồi Băng Hồn thi triển.
- Lại là một vị cao thủ Vương Cấp?
Đám người Tu Mộ hoảng sợ hô ra khỏi miệng, cả đám mạnh mẽ đứng lên, trong mắt tràn đầy kinh hỉ và khiếp sợ. Làm sao bọn họ cũng không nghĩ tới, trong trận thi đấu lần này, cư nhiên xuất hiện hai học viên đạt được Vương Cấp, gần trăm năm nay, chuyện này vẫn xảy ra lần đầu tiên.
Ánh mắt Băng Hồn sáng lên, lúc này con mắt mới nhìn thoáng qua Nghị Minh, cảm thụ được cổ khí thế kia thẳng áp đến chính mình, rốt cuộc có chút xúc động.
- Thế nào? Ba tháng trước, may mắn đi vào Vương Cấp! Không biết hiện tại có thể đánh một trận cùng ngươi hay không?
Nghị Minh nhìn Băng Hồn cười nói.
Băng Hồn nhìn lướt qua Nghị Minh nói:
- Ngươi xứng đáng làm đối thủ của ta, chỉ bất quá ta vẫn không có hứng thú đánh nhau cùng ngươi. Phong thiếu, đi lên chơi một chút được không?
Băng Hồn như trước kiên trì lựa chọn của hắn, quay về phía Nghệ Phong ngồi bất động dưới đài hô lên.
Nghệ Phong trắng mắt nhìn, không biết vì sao Băng Hồn cứ muốn bám lấy hắn. Bất quá đã ba bốn lần Băng Hồn chỉ mặt đặt tên goi hắn, nếu như Nghệ Phong không đi lên, thật sự mất mặt. Thân thể hắn đẹp đẽ tiêu sái bay lên, hạ xuống đài cao. Tư thái ung dung cực kỳ, Nghệ Phong thi triển thân pháp Mị Ảnh càng lúc càng có hình tượng.
- Trang bức!
Họa Thủy thấy Nghệ Phong dùng thân pháp duyên dáng như vậy bay lên trên đài, không nhịn được thấp giọng mắng một câu, để Khinh Nhu bên cạnh phải cười trộm. Trước mặt nhiều nữ nhân như vậy, nếu như Nghệ Phong không trang bức như vậy mới thực sự kỳ lạ.
Nghệ Phong hạ xuống một chỗ vững chắc, ba người tạo thành thế kiềng ba chân. Ba người đều là người nổi tiếng nhất trong học viện Trạm Lam, lúc này ba người cùng đứng chung một chỗ, nhất thời để mọi người cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Trường hợp như vậy không phải mỗi ngày đều được nhìn thấy.
Ngay khi mọi người âm thầm kích động, một câu nói lại khiến cho tất cả mọi người dưới đài thiếu chút nữa choáng váng ngất xỉu:
- Ha ha, nếu tất cả mọi người cũng có hứng thú như vậy. Ta đây cũng tham gia vào được không?
Nói xong, một người bước lăng không, trên người bạo phát ra một cổ khí thế, xa xa đối ứng cùng Nghị Minh.
- Trời ạ! Học viên phong vân hạng 1 Cô Tinh! Cũng đạt được Vương Cấp?
Rốt cuộc có người không chịu nổi kích động, choáng váng ngã trên mặt đất. Trời ạ, học viên phong vân cư nhiên có ba người đạt được Vương Cấp. Không, thêm cả nàng kia, tồn tại đặc thù trong học viện Trạm Lam, hẳn là bốn người đã đạt được Vương Cấp!
Mọi người cảm giác được thế giới này quá điên khùng, bốn người đứng ở bốn phương vị, cả đám hăng hái. Phảng phất bọn họ chính là thiên chi kiều tử.
Tu Mộ cảm giác được hắn hạnh phúc có chút không thể kiềm chế được, cả cánh tay đều run rẩy. Học viện Trạm Lam cư nhiên xuất hiên ba Vương Cấp, nghĩ đến nữ nhân không tham dự xếp hạng học viên kia cũng nhất định đạt được Vương Cấp. Bốn người Vương Cấp, hơn nữa Nghệ Phong và Họa Thủy. Học viện Trạm Lam từ lúc thành lập đến giờ, rất ít khi xuất hiện loại lịch sử như thế này.
Tu Mộ nháy mắt cho một vị đạo sư bên cạnh, nghĩ đến tình cảnh này, hẳn là viện trưởng cũng phi thường vui vẻ khi nhìn thấy? Có thể lần này viện trưởng đặc biệt ngoại lệ xuất hiện trên luận võ trường cũng không nhất định.
Họa Thủy cũng bị chấn động rồi, nàng vốn tưởng rằng nàng được cởi bot hạn chế, có thể dễ dàng bứt phá trước 3, lại không nghĩ ra toát ra nhiều thiên chi kiều tử đến như vậy. Bất cứ người nào trong số họ, nàng cũng không có lòng tin chiến thắng.
Có thể cho tới bây giờ đã không bị đả kích, lúc này lại khó có được một lần đả kích. Chỉ là nhớ tới ở trong những người này, trừ bỏ Nghệ Phong nhỏ tuổi hơn nàng một chút, còn lại mọi người đều lớn tuổi hơn nàng, loại áp lực này trong lòng nàng mới miễn cưỡng dẹp loạn một điểm.
- Ha ha, không biết ta gia nhập có được không?
Cô Tinh thu hồi khí thế của mình, liếc mắt nhìn ba người, trong mắt tràn đầy chiến ý. Trong học viện, hắn vốn cho rằng hắn vẫn rất cô độc, lại không nghĩ ra một ngày đêm, toát ra nhiều cường giả ngang ngửa với hắn như vậy. Hắn khát vọng được đánh một trận thật sảng khoái.
- Kháo! Khi dễ người hay sao?
Nghệ Phong không nhịn được mắng to một câu, cả đám bọn họ đều là Vương Cấp, riêng mình hắn là một Tướng Cấp, này không phải rõ ràng là bắt nạt người ta hay sao? Đáy lòng Nghệ Phong thực sự hận! Hắn trở thành người tối mắt nhất trong đám người này, sau này làm sao còn có thể tán gái được đây?
Mọi người nghe được Nghệ Phong tức giận mắng, cả đám đưa mắt chuyển đến trên người Nghệ Phong. Bọn họ còn thực sự không biết thực lực thật sự của Nghệ Phong, chỉ là nghe được Băng Hồn nhiều lần khiêu chiến Nghệ Phong như vậy, lẽ nào hắn cũng đạt được Vương Cấp sao?
Nghĩ vậy, ánh mắt mọi người nhìn Nghệ Phong cũng cảm thấy kinh sợ, tuổi trẻ như vậy đã đạt được Vương Cấp, bọn họ thực sự không thể tin nổi.
Tu Mộ nhìn bốn người hăng hái trên đài, hắn không khỏi nở nụ cười khổ. Mấy người này muốn làm gì đây? Chẳng lẽ còn nghĩ quần chiến hay sao? Ba Vương Cấp công thêm Nghệ Phong biến thái kia, không để võ đài này bị đánh tan tành mới là lạ.
Thế nhưng Tu Mộ cũng không dám đi ngăn cản bọn họ, chuyện nhiệt khí sôi trào như vậy. Nếu như hắn đi vào ngăn cản, sợ là sẽ bị những học viên này vây công mà chết.
- Băng Hồn, tặng Nghệ Phong cho ta được không?
Cô Tinh nhìn Băng Hồn cười nói.
Nghệ Phong nghe được Cô Tinh nói, hắn trợn trắng mắt, ngươi nghĩ rằng ta là hàng hóa sao mà đưa đi đẩy lại! Bất quá, muốn Nghệ Phong đối chiến Băng Hồn nhưng thật ra Nghệ Phong càng nguyện ý đánh một trận cùng Cô Tinh.
- Tốt! Cứ quyết định như vậy, ngươi đấu Nghệ Phong, ta và Băng Hồn đánh một hồi! Ha ha, hai trận đều thú vị!
Nghị Minh cũng cười ha ha, hiển nhiên với cách bố trị như vậy hắn cũng thấy rất thỏa mãn.
Băng Hồn qua đầu sang nhìn về phía Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong không từ chối. Trong lòng hắn cũng không ngại, tuy rằng muốn cùng Nghệ Phong đánh môt hồi, thế nhưng phát triển đến tình cảnh bây giờ, sợ là không còn ý tứ đi cự tuyệt.
- Nếu muốn đánh! Vậy đánh đi!
Nghệ Phong nhìn Cô Tinh nhàn nhạt nói, trong giọng nói có chút ngạo khí, không giống chút nào dáng dập đạm nhiên của hắn.
Mọi người nghe thấy câu đó, ánh mắt tất cả đều ngưng tụ trên mặt Nghệ Phong, không biết Nghệ Phong có tiền vốn gì khiêu chiến người mạnh nhất trong ba người này.
Hạ Chỉ Mộng cũng có chút sững sờ, không nghĩ ra Nghệ Phong thực sự ngạo khí như vậy, dám đánh một trận cùng Vương Cấp.