Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tránh ra! Tránh ra!

Khi Nghệ Phong đang mỉm cười nhìn linh khí quanh thân thể tiểu cô nương trước mắt, bỗng nhiên một âm thanh càn rờ mạnh mẽ vang lên.

Nghệ Phong chau mày nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên cưỡi Ưng Mã nhanh chóng chạy qua đây, không hề để ý tới đường phố đông đúc, người người qua lại.

Ưng Mã là ma thú tam giai, tuy rằng thực lực không mạnh. Thế nhưng cũng là vật cưỡi rất tốt, như ưng như mã, tốc độ như thiểm địa, bất quá tính tình bạo ngược, không đạt được thực lực nhất định, căn bản không thể khống chế được nó.

Mọi người trên phố nhìn Ưng Mà cao lớn này đấu đá lung tung, tất cả mọi người đều biến sắc, vội vã chạy về bốn phía lẩn trốn, đường phố vốn phồn hoa sầm uất, nhất thời trở nên hỗn độn không gì sánh được.

Nam tử cười Ưng Mã tựa hồ rất thích vẻ mặt kinh hãi của người khác, hắn lập tức cười ha hả. Giống vậy, hắn cùng không hề quản thúc Ưng Mã, để nó tùy ý phá phách lung tung.

Hiển nhiên tiểu cô nương cũng chưa từng gặp phải chuvện tình như vậy, lúc này nàng đã đứng ngây người, sắc mặt trắng bệch nhìn Ưng Mã to lớn kia đang tiến đến chính mình. Nàng dùng đôi tay nhỏ bé trắng trẻo che trước mặt mình, nhắm chặt đôi mắt lại, thét lên tiếng chói tai.

Tất cả mọi người nhẳm mắt không dám nhìn, trong lòng cùng thương xót: Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, lại sắp bị Ưng Mã tàn nhãn aiẫm chết.

- Hí...

Tiếng ngựa hí thật lớn, chói tai mọi người. Tiếng ngựa hí mạnh mè vang lên, khiến mọi người nghi hoặc mở mắt. Bất quá, chỉ thấv một thấy bàn tay của một thanh niên ôm chặt lấy tiểu cô nương xinh xắn kia, một tay cầm cương côn thật lớn, chọc thẳng vào mắt ngựa. Từng dòng máu màu đỏ tươi theo cương côn bất đầu chảy ra ngoài.

Phịch...

Ưng Mã chịu lực cường đại như vậy căn bản không còn khả năng sống, hầu như không chút giãy dụa. Mạnh mẽ ngã xuống mặt đất, thanh niên trên lưng cùng bị đập mạnh xuống đất, đau đớn khó chịu hắn liền hừ lạnh một tiếng.



Nghệ Phong không hề để ý tới thanh niên kia, mà quay đầu về phía tiểu cô nương kia, trong lòng lo lắng nói:

- Không việc gì chứ! Không việc gì chứ!

Tựa hồ tiểu cô nương cảm giác được chính mình đã an toàn, lúc này hai mắt mới run run mở ra, nhất thời cám thấy là thực, nàng ôm chặt lấy cổ Nghệ Phong, hiển nhiên vừa này nàng sợ hãi tới cực điểm.

Nghệ Phong nhìn đôi mắt tiểu cô nương còn lưu lại sự sợ hãi tới cực điểm, trong lòng giận dừ: E là trong lòng tiểu cô nương này luôn lưu lại bóng ma.

Nghĩ đến tiểu cô nương đáng yêu như vậy, sau này có thể thường gặp ác mộng. Hắn vô cùng ức chế, trong lòng mọc lên cỗ rống giận. Nghệ Phong tuy không nhận chính mình là người tốt, nhưng không đến mức phóng ngựa trên đường phố đông người.

Nghệ Phong quay đầu lạnh lùng nhìn gã thanh niên đang nằm trên mặt đất, lại phát hiện mấy người đang thúc ngựa hướng về nơi này, bất quá khi thấy Ưng Mã nằm ngổn ngang trên mặt đất. Đám người liếc mắt nhìn nhau, cùng thúc ngựa dừng lại.

Nghệ Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn lướt qua mấy người, lại phát hiện Bố Lan Địch cùng ở trong đó, hắn hừ lạnh một tiếng. Tiếp đến kéo Ưng Mã to lớn không ngừng chảy máu sang bên cạnh. Hắn không muốn để tiểu cô nương trông thấy một màn máu tanh, sau này lưu lại bóng ma nào đó.

Nam tử trẻ tuổi trông thấy Ưng Mã đã mềm nhùn nằm trên mặt đất, trong lòng thương xót không gì sánh được. Đây chính là ngựa chính mình lấy trộm của gia tộc, Ưng Mã này rất mành liệt, chính mình căn bản không thể chinh phục được nó. Thế nhưng chính mình lại thích loại cảm giác này.

Về phần làm người khác bị thương, vốn hắn không nghĩ tới. Thường dân như vậy, chết mấy người đâu phải chuvện quan trọng với hắn?

Thế nhưng, khi phát hiện Liệt Ưng Mà hắn yêu quý nhất bị thiếu niên trước mặt dùng côn đánh chết. Lúc này làm sao không nổi trận lôi đình.

- Tiểu tử! ngươi muốn chết?



Thanh niên từ trên mặt đất vùng người đứng dậy, không quan tâm tới đau đớn trên cơ thể, quay về phía Nghệ Phong giận dữ hét lớn.

Nghệ Phong không hề để ý tới hắn, ôm chặt lấy tiểu cô nương, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng, xoa dịu nỗi khiếp sợ vừa này. Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Bố Lan Địch, nhàn nhạt nói:

- Bố Lan Địch! ngươi thực sự có vài phần bản lỉnh, phóng ngựa trên phố đả thương người, thật càn rờ a! Bản thiếu gia bội phục ngươi tới cực điểm!

Bố Lan Địch thấy Nghệ Phong chuyển mùi nhọn về phía hắn, trong 1òng hắn biến ảo bất định: Trước kia ta luôn rất cẩn thận! Tiểu tử này là một phế nhân, thế nhưng phế nhân làm sao có thể dùng cương côn đánh Ưng Mã mạnh mè như vậy. Tuy rằng thực lực của Ưng Mã không mạnh, thế không thực lực không đạt tới Nhân cấp, hầu như không thể làm được như vậy. Hơn nữa, hắn lại còn cứu được tiểu cò nương này.

Lẽ nào, thông tin nhận được từ Thượng Quan Vũ Phượng là giả? Bất quá hắn lập tức lắc đầu, Thượng Quan Vù Phượng sẽ không nói dối về vấn đề này.


- Ha ha, có muốn phóng ngựa đụng đến ta hay không?


Nghệ Phong cười nhạt nhìn Bố Lan Địch, không hề để ý tới thanh niên kia đang trừng mẳt nhìn hắn.


Sắc mặt Bố Lan Địch lại biến đổi, rốt cục hắn cùng không nói lời nào: Dù sao đà biết chuyện phóng ngựa trên phố là sự thực, người trên phố đà sớm trừng mắt nhìn hắn. Tuy ràng hắn không quan tâm tới những thường dân này, thế nhưng Nghệ Phong là ngoại tôn của Lâm Hạo Nhiên. Nghe nói, ngay cả Thượng Quan Bác cùng bị Nghệ Phong mượn uy thế của Lâm Hạo Nhiên mắng nhiếc đuổi ra khỏi cửa.


Mấy thanh niên nhìn Bố Lan Địch chằm chằm, không rõ Bố Lan Địch luôn luôn càn rờ, vì sao lúc này lại trầm mặc như vậy. Theo lý thuyết, tiểu tử nàv khiêu khích như vậy, hắn đà sớm thúc ngựa xông tới. Lẽ nào gia tộc của tiểu tử này cùng rất lớn, không thể đụng tới hay sao?


Mọi người vây xem cũng âm thầm thờ dài, xem ra thiếu niên này cũng là người của thái tử đảng. Tuy ràng bọn họ rất căm ghét người thái tử đãng, thế nhưng đối Nghệ Phong vừa này cứu người cũng coi như không ghét.


Thi Lạc Định không hề suy tính nhiều như Bố Lan Địch, hiện tại hắn thấy vật cười của chính mình bị người khác đánh chết, trong 1òng bộc phát lửa giận. Thấy đối phương không nhìn tới chính mình, ngược lại nói với Bố Lan Địch, trong 1òng hắn lại càng phát ra lửa giận, hắn chưa bao giỜ bị người khác đối xử như vậy. Hắn là con duy nhất của bá tước gia, tuy rãng thân phận không tôn quý bằng Bố Địch Lan, thế nhưng tại Đế Đô cùng rất được coi trọng. Kẻ nào thấy chính mình cũng phải cung cung kính kính. Nhưng mà tiểu tử này giết chết Liệt Ưng Mã của chính mình, lại còn rất coi thường chính mình.


- Tiểu tử! ngươi biết điều hàv mau qùy xuống dập đầu xin lỗi lão tử. Lão tử có thể bỏ qua cho ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK