- Đại ca, ta cho ngươi tiền, van cầu ngươi buông tha ta đi!
Tên mập cười khổ kêu lên.
- Tiền? Ngươi cho ta được bao nhiêu tiền?
Nghệ Phong buồn cười nhìn tên mập.
- Nếu ít ta cũng thấy chướng mắt?
- Ách...
Tên mập thật muốn khóc. Nếu sớm biết như vậy đã không tiêu tiên trên người đàn bàn kia. Tiền trên người mỗi ngày đều tính để trên người. Hiện tại, ngoài hai kim tệ để ở dưới chân ra cũng chẳng còn gì! Hiển nhiên, hai kim tệ cũng không thể khiến sát tinh này thỏa mãn.
- Đại gia... Xin ngươi thương xót. Ta tên có lão mẫu trăm tuổi, dưới có hài tử mới sinh, van cầu ngươi buông tha ta đi!
Tên mập bổ nhào ôm dưới chân Nghệ Phong kêu khóc.
- Lão mẫu trăm tuổi? Mẫu thân ngươi bảy mươi tuổi mới sinh ra ngươi? Chậc chậc, mẫu thân ngươi thật sự quá mạnh. Thời điểm đó còn có khả năng sinh đẻ!
Vẻ mặt Nghệ Phong nhìn tên mập đầy sùng bái, vạn phần khâm phục trước sự cường hãn của mẫu thân hắn.
- Ách...
Tên mập muốn khóc, không thể tưởng tượng được bình thường hắn thường xuyên nghe người khác nói, không ngờ bên trong lại có lỗi ngôn ngữ như vậy. Vì sao trước kia hắn lại không phát hiện ra? Làm hại hắn mỗi lần nghe thấy đều không nhịn được trong lòng vô cùng cảm thông!
- Đại gia! Ta...
Tên mập lau nước mắt nước mũi một phen, vừa muốn nói gì, lại bị Nghệ Phong cầm kiếm chỉ vào yết hầu của hắn, hắn vội vàng ngừng lại.
Tên mập nhìn thấy mũi kiếm lạnh như băng ở gần ngay trước mắt, lập tức ngừng lại không dám nói một lời. Thân hình có chút run rẩy nhìn Nghệ Phong.
- Bản thiếu gia cũng không muốn làm khó dễ ngươi. Ngươi chỉ cần giúp ta một việc mà thôi. Đến lúc đó ta sẽ để ngươi đi!
Nghệ Phong cười hì hì nhìn tên mập này nói.
Ánh mắt tên mập hoảng sợ nhìn Tiêm Hổ Kiếm sắp chạm vào hắn, vội vàng nói:
- Đại gia muốn ta làm gì? Người cứ việc phân phó!
Lúc này Nghệ Phong mới thu hồi Tiêm Hổ Kiếm, cười nói với tên mập:
- Xem như ngươi thức thời! Chắc ngươi rất quen với đường lên núi Tĩnh Vân Tông? Chỉ cần ngươi dẫn ta tới đó là được!
Tên mập sửng sốt. Hắn thật sự không thể tưởng tượng được là chuyện lại đơn giản như vậy. Hắn nhìn Nghệ Phong có chút kỳ lạ? Không phải tiểu tử này là kẻ mù đường? Tĩnh Vân Tông là nơi nổi tiếng như vậy, nhưng hắn lại không biết đường tới đó sao?
Nghệ Phong thấy tên mập nhìn chằm chằm vào hắn, sắc mặt hắn cũng hơi ửng đỏ một chút, sau đó lại dùng kiếm chỉ tên mập cả giận nói:
- Nhìn cái gì vậy? Hừ, nếu không đồng ý, vậy bây giờ bản thiếu gia chơi điêu khắc!
- Đồng ý! Đồng ý!
Trong lòng Tên mập hoảng hốt, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Lúc này Nghệ Phong mới thu hồi Tiêm Hổ Kiếm, hài lòng gật đầu nói:
- Như vậy còn được, đi thôi! Ngươi đi trước dẫn đường đi!
Tên mập vội vàng đứng lên, rất thức thời đi ở phía trước. Chỉ có điều Nghệ Phong lại không phát hiện được, lúc này tên mập ở phía trước, con mắt di chuyển rất lợi hại. Dường như hắn đang suy tính điều gì.
Nghệ Phong thấy tên mập đi ở phía trước dẫn đường, tâm tình hắn trở nên tốt hơn. Rốt cục mình đã thoát khỏi cuộc sống tìm đường bi thảm này. Đây cũng không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất, mắt tên mập này có vấn đề, khiến Nghệ Phong cảm thấy rất tự tin. Có tên mập ở bên người, Nghệ Phong cảm thấy nếu trên đường có một tiểu cô nương chẳng hạn, hắn nhất định có thể sẽ quyến rũ.
Người ta không phải vẫn nói hoa hồng phải có lá cây mới có thể nổi bật lên sao? Tên mập này chính là lá cây. Có hắn ở bên người, Nghệ Phong cảm thấy hắn chính là vô địch dễ nhìn đứng đầu thiên hạ, còn không thể cám rỗ được rất nhiều tiểu cô nương hay sao?
Nghĩ vậy, tâm tình Nghệ Phong trở nên tốt hơn!
Đồng dạng, sau khi tên mập dẫn đường ở phía trước thấy sát tinh này cũng không làm khó hắn, tâm tình hắn cũng trở nên tốt hơn. Cặp mắt nhỏ chuyển động càng lợi hại hơn.
Nghệ Phong nhìn tên mập đi trước dẫn đường không ngừng hướng vào trong núi, hắn cũng không khỏi nhíu nhíu mày. Tên mập này sẽ không giở quỷ kế gì? Không phải hắn cố ý dẫn sai đường chứ? Tuy nhiên nghĩ mình có Tiêm Hổ Kiếm trong tay, Nghệ Phong lại cảm thấy tên mập này không dũng khí làm như vậy.
Chẳng qua, đi Tĩnh Vân Tông phải đi sâu vào trong núi sao?
Ngay khi Nghệ Phong nghĩ đến điều này, tên mập chủ động mở miệng nói:
- Đại gia, ngươi muốn chọn đường gần hay muốn đi đường vòng. Đường gần hơn chính là đi xuyên qua núi. Đi đường vòng chính là chúng ta vòng qua bên trái, chẳng qua lộ trình sẽ dài hơn rất nhiều.
Nghệ Phong nghe tên mập nói như vậy, chút nghi ngờ trong lòng hắn cũng phai nhạt đi rất nhiều. Trong lòng hắn không khỏi cười thầm nghĩ: “chỉ là một tên mập thôi. Cho dù hắn có quỷ kế gì, hắn còn có thể sợ hắn sao? Tốt nhất là hắn không nên giả vờ!”
Dọc đường, Nghệ Phong đi theo tên mập trèo đèo lội suối, thật ra đã đi một lộ trình rất xa. Thậm chí ngay cả Nghệ Phong cũng cảm giác có chút mệt mỏi.
- Đại gia, chúng ta qua được ngọn núi này, sau đó sẽ lập tức tới đường lớn đi Tĩnh Vân Tông!
Tên mập không quay đầu lại nói.
Nghệ Phong nhìn bóng dáng tên mập với vẻ nghiền ngẫm. Tuy rằng hắn nửa mù đường, nhưng lại không phải là kẻ ngốc. Dọc đường đi hắn đã sớm nhìn ra sự khác lạ của tên mập này. Thật ra Nghệ Phong rất muốn biết, tên mập này còn dám giở thủ đoạn gì ở trước mặt hắn. Hắn cũng dứt khoát không vạch trần, xem rốt cuộc hắn tính giở trò gì?
Tên mập thấy phía sau không có tiếng động nào truyền đến, hắn thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ rốt cục kế hoạch của hắn sắp thành công. Hừ, ngươi rất thích điêu khắc phải không? Vậy để ta tìm người điêu khắc cho ngươi!
Nghệ Phong và tên mập lại đi thêm một đoạn đường, tới một sơn cốc nho nhỏ, tên mập đột nhiên ngừng lại, sau đó quay nhìn Nghệ Phong cười âm hiểm.
Nghệ Phong thấy thế, cười ha ha hai tiếng, nhìn tên mập nói:
- Đừng cười, ngươi cười thật sự rất khó coi, nhanh gọi người tới giúp ngươi xuất hiện đi! Nếu không bản thiếu gia có thể sẽ đi mất!
Một câu nói này, khiến tên mập sững sờ tại chỗ: sao tiểu tử này lại cái gì cũng biết như vậy? Vậy vì sao hắn còn cùng mình tới đây làm gì?
Tên mập thấy vẻ tươi cười nghiền ngẫm trên mặt Nghệ Phong, hắn cảm giác muốn nổi giận. Tiểu tử này thật sự quá tự cao tự đại. Đến giờ phút này còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn hắn. Được, nếu đã như vậy, chờ một chút sẽ có người tới đánh mông người, thậm chí còn điêu khắc cả trên cổ ngươi.