Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có vẻ bạn gái cũ của anh không nói cho anh biết cô ta đến tìm tôi.” Tô Lam lạnh lùng nói. 

“Phương Ngọc Hoan đến tìm cô sao?” Vẻ mặt Quan Triều Viễn của chút ngoài ý muốn, anh vươn tay nắm ấy cổ tay Tô Lam. 

“Đừng động vào tôi!” Tô Lam muốn hất tay anh ra. 

Tuy nhiên tay của Quan Triều Viễn giống như cái kềm sắt nắm chặt lấy tay cô không buông, nhưng cũng không dùng lực khiến xương cô đau như ngày hôm qua. 

Ngay lúc đó, đột nhiên Quan Triều Viễn nhếch mép cười: “Haha…” 

“Anh cười cái gì?” Tô Lam cảm thấy con người anh vui buồn thất thường, vừa rồi còn đang cãi nhau muốn dỡ nóc nhờ, bây giờ lại đột nhiên cười phá lên. 

“Thì ra là cô đang ghen!” Ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam. 

“Anh…đang hói bậy bạ gì đó? Ai ghen chứ?” Lời của anh khiến trái tim Tô Lam bối rối nhưng không thể giải thích được. 

Vì vậy, cô nhanh chóng phủ nhận, nhưng giờ đây cô lại không dám nhìn vào mắt anh. Bởi vì anh nói đúng, phản ứng của cô mấy ngày hôm nay là đang ghen, nhưng ngoài danh phận tồn tại trên danh nghĩa thì cô có tư cách gì mà ghen chứ? Người anh yêu không phải cô! 

Hôm nay, phản ứng của Tô Lam khiến Quan Triều Viễn có chút vui mừng, anh vươn tay kéo cằm cô lên, nâng mặt cô ép cô nhìn anh. 

“Cô thích tôi à?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu của anh rất chắc chắn. 

Câu hỏi này làm Tô Lam vội vàng đẩy cánh tay anh ra, xoay người đi đến số pha trước mặt, tay vịn vào số pha, nói năng lộn xộn phủ định lời anh nói: “Sao tôi có thể thích anh được? Đừng đùa thế chứ.” 

“Tổ Lam, cô không lừa được tối đâu.” Anh bước tới đến sau lưng cô, cúi xuống nhìn mặt cô. 

“Trong lòng tôi, chẳng qua anh chỉ là ba của con tôi.” Anh đến sát gần cô khiến trái tim cô run lên, hơi thở của anh bao phủ lấy cô, nhưng cô vẫn nói lời trái với lòng mình. 

“Chỉ đơn giản như vậy sao?” Quan Triều Viễn vươn tay nắm lấy vai cô, kéo cả người cô quay lại. 

Tô Lam bị ép nhìn thẳng vào mắt anh, lúc này ánh mắt anh thâm sâu nhìn chằm chằm cô. Từ trong mắt của anh, Tô Lam chỉ nhìn thấy chính mình. 

Tại sao anh lại phải hỏi cô như vậy? Cứ bắt ép bản thân cô thừa nhận rằng đã thích anh sao? Chẳng lẽ trong lòng anh cũng có chút thích cô à? 

Không! Người anh yêu là Phương Ngọc Hoan, nhiều năm như vậy rồi anh vẫn chưa quên cô ta. Sao có thể có tình cảm với cô khi chỉ ở với nhau vài tháng ngắn ngủi chứ? Có lẽ anh cảm thấy có lỗi với cô chăng? 

Nhưng trong mắt anh, cô rõ ràng thấy có gì đó nóng bỏng, cô cũng từng có tình yêu nam nữ nên cô cũng không có gì làm lạ đối với tình cảm này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK