Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu Diệp, về Giang Châu khi nào đấy?” Quan Khởi Kỳ cười hỏi. 

“Tháng trước, không ngờ gặp cậu ở đây.” Cậu Diệp vô cùng nhiệt tình, trông quan hệ của hai người còn thân thiết hơn cả người quen. 

“Cô đây là…” Lúc này, ánh mắt cậu Diệp nhìn Tô Lam. 

Quan Khởi Kỳ vội giới thiệu: “Đây là bạn của tôi, Tô Lam.” 

“Chào cô Tô.” Cậu Diệp rất lịch sự mỉm cười gật đầu. 

“Chào anh.” Tô Lam cười gật đầu tượng trưng. 

Sau đó, cậu Diệp nói với quản lý và bảo vệ quán cà phê vừa đến: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Hai người này là bạn tôi, không có việc gì đâu, mọi người đi làm việc đi.” 

Quản lý và bảo vệ quán cà phê đều rất nghe lời Diệp Vĩnh Thành, lần lượt mời khách quay về chỗ ngồi, sau đó mọi người giải tán. 

Lúc này, Quan Khởi Kỳ nhìn Diệp Vĩnh Thành bằng ánh mắt ngờ vực. 

Cậu Diệp cười giải thích: “Quán cà phê này là sản nghiệp của nhà tôi.” 

“Thì ra là vậy, tôi bảo sao họ nghe lời cậu thế” Quan Khởi Kỳ cười nói. 

Lúc này, Hồ Mỹ Ngọc ngạc nhiên đi tới: “Hai người quen nhau?” 

Diệp Vĩnh Thành vươn tay khoác vai Hồ Mỹ Ngọc, giải thích: “Anh với Khởi Kỳ là bạn nối khố, bọn anh là bạn thân nhất.” 

“Vậy à.” Hồ Mỹ Ngọc hơi ngạc nhiên, nhưng cũng miễn cưỡng nở một nụ cười. 

“Cô đây là..” Quan Khởi Kỳ nhìn cậu Diệp với ánh mắt nghi ngờ. 

Diệp Vĩnh Thành vội đáp: “Đây là bạn gái tôi, Hồ Mỹ Ngọc.” 

Nghe thế, Tô Lam cau mày, không ngờ lần này Hồ Mỹ Ngọc lại câu được con rùa vàng. 

“Chẳng phải cậu… mới về nước tháng trước à?” Quan Khởi Kỳ ngạc nhiên hỏi. 

“À, tôi với Hồ Mỹ Ngọc vừa gặp đã yêu, tình cảm đến gió cũng không cản được mà!” Diệp Vĩnh Thành cười sang sảng. 

Lúc này, Hồ Mỹ Ngọc cũng mỉm cười nhưng nụ cười giả trận. 

Sau đó, Diệp Vĩnh Thành bỗng hỏi: “Sao vậy? Mọi người quen à?” 

Quan Khởi Kỳ sờ mũi, nụ cười đầy gượng gạo, đảo mắt nhìn Tô Lam. Tô Lam nhếch khóe miệng, không ngờ lại đột ngột nhảy ra một cậu Diệp thế này. 

Nhưng Hồ Mỹ Ngọc lại vội giành nói: “Không quen, không quen đâu, sao em quên họ được chứ?” 

Tô Lam nhận ra Hồ Mỹ Ngọc hơi căng thẳng, cô không khỏi cười khẩy, có lẽ là sợ cô vạch trần hành động trước kia của cô ta đây mà.” 

“Cô Hồ Mỹ Ngọc không quen tôi, nhưng tôi thì có hơi quen cô đấy.” Quan Khởi Kỳ lập tức nói.” 

“Vậy sao? Cậu từng thấy cô ấy ở đâu?” Vừa nghe vậy, Diệp Vĩnh Thành cảm thấy cực kỳ hứng thú. 

Lúc này, vẻ mặt Hồ Mỹ Ngọc căng thẳng, bộ dạng luống cuống không biết làm sao nhưng mặt vẫn nở nụ cười mỉm. Trong mắt Tô Lam lộ vẻ buồn cười, thầm nghĩ: Cô ta ngày ngày vờ vịt như vậy cũng rất mệt, nhưng trên đời chẳng có bức tường nào không lọt gió cả, có lẽ chẳng bao lâu nữa cậu Diệp này sẽ biết quá khứ chơi bời của cô ta, đến khi đó cậu Diệp này sẽ mặc kệ những điều không vừa ý đó mà nhất quyết cưới cô ta hay sẽ quay người bỏ đi đây? 

Tô Lam tràn đầy tò mò, có lẽ chỉ có thể hỏi Diệp Vĩnh Thành thật lòng yêu Hồ Mỹ Ngọc hay không thì mới biết được câu trả lời. 

“Cô ấy từng đến công ty tôi bán bảo hiểm.” Quan Khởi Kỳ ngập ngừng chốc lát rồi mới cố ý nói. 

“Chẳng phải em nói em chỉ phụ trách công việc trong công ty, không ra ngoài bán bảo hiểm sao?” Diệp Vĩnh Thành hỏi Hồ Mỹ Ngọc với vẻ mặt đầy nghi ngờ. 

Hồ Mỹ Ngọc vội nói: “À, có một khoảng thời gian thiếu nhân sự bán bảo hiểm nên em giúp vài ngày thôi, bình thường em sẽ không ra ngoài bán” 

"À.Diệp Vĩnh Thành gật đầu. Tất nhiên Hồ Mỹ Ngọc không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, cô ta vội khoác cánh tay Diệp Vĩnh Thành, nói: “Chẳng phải bảo đi xem phim à? Còn không đi nữa là muộn đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK