Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thế nào?” Kiều Tâm ở bên cạnh quan tâm hỏi. 

Tô Lam mặt mày ảm đạm đáp: “Anh ấy bảo tớ đến nhà anh ấy gặp anh ấy.” 

“Tớ đi với cậu.” Kiều Tâm nói. 

“Tớ tự đi vậy.” Tô Lam khéo léo từ chối. 

“Không được, tớ phải đi với cậu, nói không chừng Phương Ngọc Hoan cũng ở đó, đến khi đó một mình cậu chắc chắn sẽ bị thiệt” Kiều Tâm kiên quyết nói. 

Lời Kiều Tâm nói lại giáng cho Tô Lam một đòn nữa, đúng vậy, có lẽ Phương Ngọc Hoan cũng ở nhà Quan Triều Viễn. 

Sau đó Tô Lam gật đầu, Kiều Tâm gọi một chiếc taxi, Tô Lam hồn bay phách lạc cùng Kiều Tâm lên xe đến nhà Quan Triều Viễn. 

Kiều Tâm cùng Tô Lam đến cổng nhà Quan Triều Viễn. 

Nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, trong lòng Tô Lam hơi sợ hãi. Cô sợ nếu Phương Ngọc Hoan cũng ở đó thì cô sẽ giải quyết thế nào? Lúc này, trái tim cô thắt đến đau nhói. 

Có lẽ Kiều Tâm nhận ra lo lắng của cô, bèn nói: “Đến cũng đến rồi, chết thì cũng phải chết cho rõ ràng.” 

Nói xong, Kiều Tâm bấm chuông cửa giúp Tô Lam. 

Ngay sau đó, bên trong có người ra mở cửa. 

Mẹ Trần mở cửa, nhìn thấy Tô Lam đứng bên ngoài thì không khỏi ngạc nhiên. 

“Mợ… Cô Tô, cô đến rồi? Mẹ Trần nhìn vào phòng, trong dáng vẻ như đang khó xử. 

“Chúng tôi đến tìm Quan Triều Viễn” Kiều Tâm nói một câu, sau đó kéo Tô Lam chen qua mẹ Trần đi vào cửa. 

Bước vào nhà Quan Triều Viễn đã lâu không tới, Tô Lam phát hiện tấm thảm trên đất, rèm cửa sổ và tất cả đồ đạc trong nhà đều giống với lúc cô đi, không có gì thay đổi. 

Nhìn thấy mọi thứ mình từ tự tay bài trí, trong lòng Tô Lam có rất nhiều cảm xúc, hốc mắt cô không khỏi rơm rớm nước. 

Lúc này, tiếng giày cao gót truyền tới. 

Tô Lam quay đầu nhìn thì thấy Phương Ngọc Hoan ăn vận xinh đẹp từ phòng ngủ đi ra. 

Mặc dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Phương Ngọc Hoan xuất hiện trong nhà Quan Triều Viễn, Tô Lam vẫn ngẩn ra. 

Nhìn thấy ánh mắt sững sờ của Tô Lam, khóe miệng Phương Ngọc Hoan nhếch lên một nụ cười khẩy đắc ý. 

“Cô Tô, tôi rất khâm phục sự can đảm và độ mặt dày của cô. Chuyện đã đến nước này mà cô vẫn tìm đến tận cửa, xem ra tôi đã thật sự đã đánh giá thấp sự cố chấp của cô.” 

Tô Lam chỉ cảm thấy trái tim đau khó mà chịu được, trước nay cô mồm mép chẳng thua ai nhưng giờ đây lại hoàn toàn không có tâm trạng để cãi nhau với Phương Ngọc Hoan. 

“Quan Triều Viễn đâu? Tôi muốn gặp anh ấy!” Tô Lam lạnh lùng nói. 

Phương Ngọc Hoan khoanh tay trước ngực, giọng điệu giễu cợt: “Tô Lam, nếu tôi là cô thì có thể đi xa thế nào thì tôi sẽ đi xa thế ấy, Triều Viễn hoàn toàn không muốn gặp cô, cô thế này chỉ có thể tự rước lấy nhục thôi!” 

Tô Lam hoàn toàn không nghe vào tai lời giễu cợt của Phương Ngọc Hoan, cô xoay người đi vào trong tìm, Phương Ngọc Hoan lập tức ngăn cô lại! 

“Cô muốn làm gì?” Lúc này Phương Ngọc Hoan vô cùng hung hăng. 

“Quan Triều Viễn, anh ra đây cho em!” Tô Lam và Phương Ngọc Hoan xảy ra xô xác, Phương Ngọc Hoan hét lớn về phía phòng ngủ. Kiều Tâm thấy thế thì lập tức bước tới đây Phương Ngọc Hoan ra, chỉ vào cô ta rồi nói: “Đây cũng không phải nhà cô, cô có cần phải nói khó nghe đến thế không? Cho dù cô và Quan Triều Viễn sắp kết hôn thì có làm sao? Ít nhất bây giờ cô vẫn chưa phải là chủ ở đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK