Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Là chuyện bản thảo dự toán của Capgemini sao?” Quan Triều Viễn nhanh miệng.

 

Nghe vậy, ánh mắt Tô Lam liếc nhìn anh hỏi: “Nói như vậy đúng là anh nhúng tay vào sao?”

 

“Thật ra phải hay không không quan trọng, chỉ cần kết quả có lợi với em là được.” Quan Triều Viễn nói một cách nhẹ nhàng. Nhưng thái độ của anh lại khiến cho Tô Lam rất tổn thương. Ý gì đây? Ý là đang nói việc này đối với anh ta dễ như trở bàn tay, còn với mình thì là khó hơn lên trời phải không? Quan Triều Viễn anh nghĩ anh là ai? Anh đúng là có tài nguyên rất lớn trong tay nhưng không phải ai cũng để mặc anh sắp xếp đâu. Tô Lam lớn tiếng nói: “Quan Triều Viễn, đây là chuyện của tôi, xin anh đừng nhúng tay vào được không? Anh đã được sự đồng ý của tôi chưa? Anh có biết là mỗi lần như vậy đều là tự cho mình là đúng không, anh có hỏi tôi chưa? Anh cứ quyết định thay tôi.”

 

“Tôi muốn tốt cho em, tôi giải quyết rắc rối giúp em còn phải hỏi sao?” Quan Triều Viễn có chút tổn thương.

 

Mấy ngày này, anh vẫn luôn bận chuyện của cô, không tiếc dùng đến mối quan hệ mà ép Diệp Thế Vũ thay người phụ trách hạng mục từ Hồ Tinh thành Diệp Vĩnh Thành, hơn nữa có bán sắc đi nịnh nọt Linda Lâm. Đổi lại là lúc trước, khi Linda Lâm dính lấy mình, anh đều khinh thường, có trời mới biết anh khó chịu biết bao khi cùng cô ấy ăn bữa cơm đó ở nhà hàng xoay, nhưng bây giờ đối phương không những không cảm kích mà còn nói mình không tôn trọng cô, anh thật sự là khổ mà không thể nói ra.

 

“Anh không có quyền làm như vậy!” Tô Lam tức giận xua tay.

 

Lúc này, Quan Triều Viễn giơ tay kéo cà vạt trên cổ xuống, có chút tức giận nói: “Tôi đúng là không có quyền, bây giờ tôi cũng không phải là gì của em? Đây không phải là câu em thường nói sao?”

 

Tô Lam cũng có chút tức hư người, sau đó liền hỏi: “Đúng rồi, Lam Dịch Bân cũng là do anh làm?”

 

Chuyện Lam Dịch Bân bị đánh đã ở trong lòng cô lâu lắm rồi, cô thật không nghĩ ra còn có ai sẽ làm như vậy, cũng nghĩ không ra anh có thể mạnh tay đánh anh rớt răng đầy đường như vậy. “Không lẽ tên Lam Dịch Bân không đáng đánh sao? Đánh chết anh ta cũng là chết chưa hết tội, tôi cũng là trừ hại cho xã hội!” Nhắc đến tên Lam Dịch Bân đó, lúc này Quan Triều Viễn lại càng tức giận, nhất là khung cảnh anh ta động tay động chân quấy rầy cô lại hiện lên trước mắt.

 

“Anh tùy tiện đánh người là phạm pháp anh có biết không?” Tô Lam hét lên với Quan Triều Viễn.

 

Thật ra, bây giờ Tô Lam đang nghĩ nếu như chuyện này bị người có lòng lợi dụng, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hình tượng của Quan Triều Viễn, mà còn đanh anh ta ra nông nỗi đó sẽ phải bị truy cứu trách nhiệm pháp luật.

 

Nhưng, niềm lo lắng dành cho anh ta, có đánh chết Tô Lam cũng không nói ra, cô chỉ là cảm thấy mỗi lần mà người đàn ông này làm chuyện gì cũng đều nằm ngoài dự đoán của cô. Thật ra cô rất sảng khoái với việc Lam Dịch Bân bị đánh răng rơi đầy đất, thậm chí lòng còn rất vui vẻ, nhưng cô lại cảm thấy Quan Triều Viễn can thiệp vào chuyện riêng của mình, khiến cô không được vui, điều cô ghét nhất ở anh ta là tính tự cho mình là đúng, tuy rằng lần này không thể phủ nhận, chuyện đánh Lam Dịch Bân, anh ta đã làm rất đúng.

 

“Tên Lam Dịch Bân đó quấy rầy em thì không phạm pháp sao? Có rất nhiều chuyện đều là phạm pháp, nhưng pháp luật có để cho bọn họ nhận được chế tài đâu?” Quan Triều Viễn lớn tiếng chất vấn.

 

“Tôi là muốn để anh ta quấy rầy, liên quan gì đến anh?” Cuối cùng, Tô Lam đuối lý, chỉ có thể ngang ngược mà hét lớn với Quan Triều Viễn. “Em…” Quan Triều Viễn chỉ vào Tô Lam, gân xanh trên cổ nổi hết lên, tay cũng vò thành nắm đấm, nhưng anh vẫn không có cách nào khi đối mặt với người phụ nữ bướng bỉnh nói chuyện vô trách nhiệm này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK